[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 37 : Diệu thủ nhân tâm

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Hai người mới vừa đi đến cửa khuê phòng, Lãnh Tịch Chiếu đã ngửi thấy một cỗ hương thơm thoang thoảng trong không khí, không khỏi âm thầm nhíu mày.



“Làm sao vậy?” Tây Đằng Lâm hỏi y.



“Không có việc gì.” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu.



Trong phòng, đại phu đã kê xong đơn thuốc, đang giao cho hạ nhân  đi bóc dược.



“Cho ta xem đơn thuốc!” Lãnh Tịch Chiếu ngăn lại.



“Ngươi là ai? Vì sao phải cho ngươi xem.” Đại phu thổi râu trừng mắt.



“Đưa cho vị công tử này xem đi.” Trương lão gia lên tiếng.



Đại phu không cam lòng đưa đơn thuốc cho Lãnh Tịch Chiếu, Lãnh Tịch Chiếu tiếp nhận bắt đầu xem, lại đi đến bên giường thay Trương tiểu thư bắt mạch, sau đó xoạt xoạt hai cái đem đơn thuốc xé nát:“Lang băm!!!”



“Ngươi nói cái gì!” Đại phu kia làm sao chịu bị người khác sỉ nhục, nhất thời thẹn quá thành giận:“Cha ta là tiền nhiệm thái y trong Thái y viện đó!”



“Cha ngươi tên là gì?” Lãnh Tịch Chiếu nhìn hắn. 



“Đỗ Vũ.” Đại phu kia dương dương tự đắc:“Ngươi cũng không hỏi thăm xem, Đỗ Văn ta là đệ nhất đại phu trong thành này đó.”



“Cha ngươi bất quá chỉ là tên trông coi dược phẩm trong Thái y viện, cũng dám kêu là Thái y.?” Lãnh Tịch Chiếu ghét nhất chính là những người học nghệ không tinh, lang băm khắp nơi hại ngươi, bởi vậy nên giọng điệu cũng không hề lưu nửa phần tình cảm:“Cha ngươi ba năm trước đây đưa lộn dược liệu suýt nữa hại chết người, Hoàng Thượng nhân đức mới tha chết cho hắn, chỉ đem hắn đuổi ra khỏi  Thái y viện, hiện tại ngươi y thuật không tinh thông lại chạy đến làm hại khí huyết người ta đảo lộn, so với cha ngươi năm đó thật là ngày càng có hại hơn.”



Tây Đằng Lâm lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng hung dữ của Lãnh Tịch Chiếu, không khỏi mở rộng tầm mắt, tiểu tử ngốc này lúc tức giận thật là có khí thế nha.



Đỗ Văn trên mặt lúc hồng lúc trắng, mọi người trong phòng vừa nghe thấy lời này đều nhìn nhau — tiểu công tử này rốt cuộc là ai?



Lãnh Tịch Chiếu mắng xong, ngồi vào bàn tự tay nâng bút kê đơn thuốc sau đó đưa cho Trương lão gia:“Tìm người đi bốc thuốc đi, Trương tiểu thư bị như vậy hẳn là đã nửa năm rồi?”



“Đúng vậy, mời rất nhiều đại phu cũng không có chuyển biến tốt.” Trương lão gia từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, khẩu khí cũng cung kính không ít.


“Được lắm.” Tây Đằng Lâm còn kịp cự tuyệt, Lãnh Tịch Chiếu đã cười tủm tỉm đáp ứng.



“Đa tạ tiểu công tử đã cứu muội muội ta.” Trương Cẩm Vinh nhân cơ hội đi đến gần:“Tại hạ Trương Cẩm Vinh, không biết tiểu công tử danh xưng là gì?”



“Ta gọi là ách…… Lạc Tịch.” Lãnh Tịch Chiếu thiếu chút nữa quên chính mình còn đang dùng tên giả.



“Tiểu Tịch, không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi.” Tây Đằng Lâm đánh gãy cuộc đối thoại của hai người.



“Đúng vậy đúng vậy, A Phúc, mau dẫn tiểu thần y đi xuống nghỉ ngơi.” Trương lão gia biết thói xấu con nhà mình, nhanh chóng khiến cho Lãnh Tịch Chiếu rời đi, vừa ra khỏi cửa phòng, Tây Đằng Lâm quay đầu cho Trương Cẩm Vinh một cái liếc mắt, trên mặt tuy là không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại lạnh lẹo cực điểm, Trương Cẩm Vinh trong lòng run lên.



“Cẩm Vinh.” Trương lão gia lạnh lùng nói:“Hai người họ không phải người bình thường, ngươi không thể đụng vào!”



Trương Cẩm Vinh đáp ứng một tiếng cho có lệ, trong đầu lại chỉ có bộ dạng xinh đẹp của Lãnh Tịch Chiếu vừa rồi, còn có vừa rồi khi y cùng mình nói chuyện trên cổ dường như có vết hôn màu đỏ. Trước đó vài ngày hắn vừa tốn số tiền lớn mua tiểu quan, so sánh cùng với Lãnh Tịch Chiếu quả thực chỉ là tục vật, y xinh đẹp thanh thoát như vậy, không biết sẽ là cái hương vị gì.



Bên kia, trong phòng, Lãnh Tịch Chiếu đang bị Tây Đằng Lâm đặt ở trên giường hôn đến quay cuồng.



“Lâm…… Lâm Lâm.” Lãnh Tịch Chiếu dùng hết khí lực toàn thân mới có thể đem hắn đẩy ra:“Hô…… Nghẹn chết ta.”



Tây Đằng Lâm nhìn xuống Lãnh Tịch Chiếu, tầm mắt luyến tiếc ly khai.



“Ngươi đừng nhìn ta như vậy.“Lãnh Tịch Chiếu hai má nóng lên.



“Ngươi đẹp thật.” Tây Đằng Lâm lấy tay xoa nhẹ gò má xinh đẹp của y:“May mắn Hoàng Thượng cùng Lâm tướng quân đem ngươi xem giấu đi, bằng không đạ sớm bị người ta đoạt đi rồi, làm sao có thể đến phiên ta, ta hỏi thật, có phải có rất nhiều người thích ngươi phải không?”



“Thật là có rất nhiều người đến cầu hôn ta.” Lãnh Tịch Chiếu gật đầu, vươn tay ôm lấy cổ Tây Đằng Lâm,  nói:“Nhưng ta chưa bao giờ đáp ứng, hơn nữa cho dù lần đó ở Vân Sát Bảo không gặp được ngươi, cho dù ngươi không tới hoàng cung, ta nhất định sẽ ở địa phương nào khác cùng ngươi gặp gỡ, sau đó vẫn là yêu ngươi cả đời.”



Tây Đằng Lâm ở nơi phong trần chơi nhiều năm như vậy, lời tâm tình nghe qua vô số kể, lúc này Lãnh Tịch Chiếu chỉ đơn giản nói mấy câu, lại có thể nhẹ nhàng khắc sâu vào tâm hắn, hạnh phúc không thể nói nên lời.



Tây Đằng Lâm ghé vào tai của Lãnh Tịch Chiếu nhỏ giọng nói:“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chờ lâu.”



Lãnh Tịch Chiếu nhẹ nhàng mỉm cười, dựa vào trong lòng Tây Đằng Lâm, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.