[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 46 : Từng chút tâm ý

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Cơm nước xong, đi ra khỏi Lục Phủ, Chu Mộ đi theo phía sau Hứa Tư Đình, chậm rãi tản bộ, đi một hồi cuối cùng nhịn không được, y đuổi theo gọi Hứa Tư Đình:“Này.”



“Hử?” Hứa Tư Đình quay đầu nhìn y:“Làm sao vậy?” 



“Ngươi hôm nay có chuyện gì sao?” Chu Mộ mặt nhăn lại:“Từ lúc bắt đầu ăn cơm thì vẫn rầu rĩ không vui, có phải có chuyện gì hay không?”



“Không có việc gì.” Hứa Tư Đình lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.



“Rõ ràng là có việc!” Chu Mộ giống như con khỉ con đu trên người Hứa Tư Đình:“Không được gạt ta! Nói! Ngươi có phải tính đem ta bán đi không?”



Hứa Tư Đình nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Chu Mộ, cười khổ:“Ngươi có cảm thấy người nhà Lục gia lúc nhìn ta có điểm…… Kỳ quái không?”



“Ừ,có phát hiện, đang chuẩn bị hỏi ngươi đó.” Chu Mộ gật gật đầu, từ trên người Hứa Tư Đình nhảy xuống:“Ngươi thiếu bạc nhà người ta sao?”



“Không phải thiếu bạc, là thiếu ân tình.” Hứa Tư Đình ánh mắt có chút khổ sở:“Ta từ nhỏ đã không còn cha mẹ, là cậu nuôi dưỡng ta, Lục Hằng cùng cậu ta là thế giao, lúc ấy hắn không có con trai nối dõi, cậu ta liền đem ta cho hắn làm con thừa tự, nói là sau khi ta lớn lên sẽ cưới Lục Vũ Hân, coi như là một nửa con.”



“Cái kia…… Thì ra là vị hôn thê của ngươi.” Chu Mộ nghe vậy trong lòng chua sót, hắn cư nhiên còn có một vị hôn thê!!



“Sau này ta lớn lên, liền cùng với Hạo Dương tiến cung cùng Hoàng Thượng luyện võ, ăn uống ngủ nghỉ đều ở trong hoàng cung, rất ít khi về nhà, cũng dần dần cùng Lục gia xa cách.” Hứa Tư Đình nhìn ánh trăng phía chân trời, lạnh nhạt cười:“Trước đây còn cảm thấy không có gì, trưởng thành rồi thì bắt đầu trốn tránh người Lục gia, cũng không có lý do, chỉ là không muốn cùng bọn họ gần gũi, ta nghĩ chờ ta có thể báo đáp cậu xong, sẽ mở miệng kêu hắn hủy bỏ hôn ước của ta cùng Lục Vũ Hân.”



“Vậy hiện tại là chuyện gì xảy ra?” Chu Mộ khụt khịt mũi:“Người trong nhà kia nhìn ngươi, rõ ràng là không đơn giản như vậy!”



“Ta chưa kịp mở miệng, mợ ta trong một lúc vô ý đã phạm vào tử tội, bị người ta bẩm báo lên triều đình, cậu ta bị mợ ta mỗi ngày khóc lóc lải nhải, nhịn không được nên đi tìm Lục Hằng lúc đó là chủ thẩm án, lừa dối dùng một người tử tù thế thân.” Hứa Tư Đình cười khổ:“Sau lại bị Hoàng Thượng phát hiện, Lục Hằng một mình gánh tội danh, Hoàng Thượng niệm tình hắn là lão thần, hơn nữa cậu ta liên hợp cùng nhiều đại thần thay hắn cầu tình, nên tội được giảm nhẹ, chỉ là tước chức quan, cho hắn trở về quê, Hoàng Thượng còn hạ thánh chỉ, con cháu Lục gia, trọn đời không thể vào triều làm quan.”


Chu Mộ ngồi xếp bằng ở trên nóc nhà, trong lòng có điểm mơ hồ còn có điểm khó chịu, nhớ rõ Hứa Tư Đình từng nói qua, cái kia…… Là muốn đưa cho người trong lòng, là rất trọng yếu.



Hứa Tư Đình trở lại trong phòng, đem cây trâm cài bóp thành từng khối nhỏ, nghĩ nghĩ, nhọn mi bắt đầu dùng mấy mảnh ngọc vụn ấy chế thành ngọc bài, đến hừng đông mới làm xong, về phần chính mình vì cái gì phải làm như vậy, ngay cả chính mình cũng không rõ ràng.



Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Mộ ôm thắt lưng lười biếng ra khỏi cửa phòng, thiếu chút nữa cùng Hứa Tư Đình đã đứng canh trước cửa đụng vào nhau.



“Ngươi buồn tới mức một đêm không ngủ luôn hả?” Chu Mộ mở lớn mắt, vuôn tay sờ sờ viền mắt đen thui của Hứa Tư Đình:“Ngươi đừng sốt ruột, ta nói giúp ngươi thì khẳng định sẽ giúp ngươi.”



“Ngươi rốt cuộc mang theo bao nhiêu quần áo mới hả?” Hứa Tư Đình nhíu mày nhìn Chu Mộ, nghĩ rằng thế giới này sao lại có nam nhân yêu thích thay quần áo như vậy, bất quá…… Rất đẹp.



Chu Mộ liếm liếm môi không nói lời nào, nghĩ rằng tốt nhất là  khiến cho Lục Vũ Hân kia coi trọng ta, sau đó chủ động đưa ra chủ ý từ hôn với ngươi!



“Mỹ nhân kế?” Hứa Tư Đình dở khóc dở cười:“Rất không phúc hậu đi?”



“Ngươi mới là mỹ nhân!” Chu Mộ trừng hắn:“Ngươi lại không thích cô nương người ta, cưới cũng không có tình yêu, hiện tại làm chuyện xấu một chút, là vì mong tương lai nàng cũng sẽ hạnh phúc!”



Hứa Tư Đình nhọn mi, tiểu phiến tử nói …… Cũng có điểm đạo lý.



“Chúng ta đi thôi.” Chu Mộ rung đùi đắc ý xuống dưới lầu đi:“Ngươi yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể để ý ngươi!”



Hứa Tư Đình nhìn bóng dáng y, rờ rờ khối ngọc bài nhỏ trong tay kia, không biết nên mở miệng cho y như thế nào.



“Đi thôi! Thất thần làm gì!” Chu Mộ bất mãn quay đầu, nguyệt sắc y bào cùng đai lưng màu bạc, chiết phiến thanh ngọc trong tay, Hứa Tư Đình cùng khách nhân chung quanh cùng nhau nhìn y ngẩn ngơ.