[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 10 : Thần trì sát cơ (hạ) – Kim tịch hà tịch (thượng)

Ngày đăng: 14:17 06/09/19

Xe ngựa theo đường cũ phóng về Hoàng Thành. Vũ Lâm Quân bảo vệ xe do Phó Thống Lĩnh Tả Tắc Pháp dẫn đầu, trùng trùng điệp điệp hơn trăm kỵ binh, chỉ sợ lực lượng bảo vệ Võ Chiếu trong nội cung cũng không hơn thế. ……. Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Bàn công công hạ thấp giọng nói: ”Chiếc xẹ ngựa này là xe ngựa đặc chế có giáp bảo hộ, vì vậy không cần sợ người bên ngoài nghe được hai chúng ta nói chuyện.” Long Ưng hỏi: ”Bây giờ làm sao để xử lý vụ này đây?” Bàn công công mỉm cười nói: ”Đừng quên ngươi là Tà Đế hàng thật giá thật, tuy rằng không bằng với Thạch Chi Hiên năm đó những cũng không chênh lệch bao nhiêu, ngươi nói xem Thạch Chi Hiên từng sợ ai sao?” Long Ưng gượng cười nói: ”Nhưng mà Thạch Chi Hiên sẽ không ngu xuẩn để bị người khác giam tại địa phương quỷ quái kêu trời trời không thấy kêu đất đất không nghe này giống như ta.” Bàn công công nghiêm nghị nói: ”Tất cả cũng không có gì khác nhau, Võ Chiếu sớm đoán được ngươi đã luyện thành Ma Chủng nhưng vẫn tốn công tốn sức đi lôi kéo ngươi thì đương nhiên là có mưu đồ khác. Nàng gọi ba người chúng ta đến nói chuyện, trước tiên một mình nàng gặp Lai Tuấn Thần, sau đó là công chúa Thái Bình và cuối cùng là ta cho nên hiện tại nàng nắm rất rõ tình hình về ngươi. Không nói đến những việc khác, chỉ cần nhìn ngươi không sợ hãi cực hình của Lai Tuấn Thần và lấy bản lĩnh của Hoa Gian Nữ ở trong một tình huống tốt như vậy mà vẫn không giết được ngươi thì chỉ có đồ đần mới cho là ngươi không có gì khác thường, huống chi là Võ Chiếu. Hiện tại ngươi chỉ có thể binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, tùy cơ mà ứng biến. Tiền vốn duy nhất của ngươi là thứ mà đến ngươi cũng không hiểu được - Ma Chủng!” Long Ưng nói: ”Võ Chiếu canh phòng nghiêm ngặt nhu vậy thì ta có thể làm được gì chứ?” Bàn công công đột nhiên hỏi: ”Người có biết Võ Chiếu làm sao mà chiếm đoạt được giang sơn Đại Đường không?” Long Ưng vốn định đáp là biết nhưng vừa định nói ra thì liền phát hiện hắn căn bản cũng không rõ lắm. Bàn công công nói: ”Khi Thái Tông Lý Thế Dân bệnh nặng thì Cao Tông tới chăm sóc phụ hoàng. Lúc đó Cao Tông vẫn là Hoàng Thái Tử, còn Võ Chiếu là Tài nhân trực tiếp hầu hạ Thái Tông. Trong một lần Cao Tông chăm sóc phụ hoàng đi tiểu thì nàng liền nhân cơ hội bưng lấy chậu đồng đựng nước ấm quỳ ở bên. Cao Tông thấy nàng xinh đẹp mê người liền nhịn không được mà bỏ qua cả lễ nghi, lợi dụng lúc rửa tay mà hắt nước tung tóe vào mặt bà ta và ngâm "thanh thủy sái phấn kiểm" (Đừng Hỏi Tại Sao: nước trong vẫy lên khuôn mặt phấn) Võ Chiếu lập tức lấy "ngưỡng thừa vũ lộ ân" (CCD: Mong được ân huệ từ mưa sương) để đáp lại, chính lúc ấy đã kết xuống nghiệt duyên. Dù Cao Tông nhìn mỹ nữ đã quen nhưng sao vẫn không thể kiềm chế được bản thân ngay tại bên cạnh giường bệnh của Lý Thế Dân như vậy chứ?” (Tài Nhân: một cấp bậc của cung phi) Long Ưng lắc đầu tỏ ý không hiểu. Bàn công công nói: ”Mấu chốt là ở chỗ trước lúc Võ Chiếu vào cung đã luyện thuần thục được "Xá Nữ Đại Pháp". Đây là công pháp vô cùng lợi hại về thuật phòng the cùng với lấy lấy dương bổ âm trong Tiên Hiền Tập của bổn môn. Lý Uyên năm đó cũng từng bị trúng chiêu này. Ngươi có biết? Nếu như không phải công công ta hiến kế cho Vương Hoàng Hậu, đề nghị nàng để cho Cao Tông nạp Võ Chiếu nhằm hạn chế việc Tiêu Thục Phi đang mạnh mẽ tranh thủ sủng ái của hoàng đế, thì hôm nay Võ Chiếu đừng mơ tưởng đăng cơ xưng đế. Tiếp theo ngươi có thể suy đoán bằng vào "Xá Nữ Đại Pháp" Võ Chiếu đã không ngừng làm suy yếu thể chất của Cao Tông, từng bước không chế triều đình.” Long Ưng khó hiểu hỏi: ”Những sự tình này cùng với tình huống bây giờ có quan hệ như thế nào?” Bàn công công nhìn hắn chằm chằm rồi chậm rãi nói ra từng chữ: ”Sau khi nàng biết được chuyện gì xảy ra với Ma Chủng của ngươi thì nàng có thể dựa vào "Xá Nữ Đại Pháp" mà chiếm lấy Ma Chủng. Với Ma công cái thế tập hợp tinh túy của hai phái lục đạo hiện nay thì ai có thể dám phủ nhận khả năng này? ---------- "Thượng Dương hoa mộc bất tằng thu, Lạc thuỷ xuyên cung xử xử lưu. Hoạ các hồng lâu cũng nữ tiếu, Ngọc tiêu kim bình lộ nhân sầu. Mạn thành nhập giản tranh hoa phát, Ngọc liễn đăng sơn quế diệp trù. Tằng độc liệt tiên vương mẫu truyện, Cửu thiên vị thăng thử trung du." Trung Thần Thông dịch: Hoa cỏ Thượng Dương chẳng úa màu Lạc Thủy trong thành uốn khúc mau Hồng lâu họa các đùa cung nữ Tiêu ngọc, táo vàng chẳng lo đâu. Bao quanh thành lũy hoa chanh nở Xe ngọc du sơn, lá quế dày Năm xưa nghe tích Tây Vương Mẫu Cảnh sắc nào hơn được nơi đây. cunilu dịch: Thương Dương phấp phới lá hoa xanh Lạc Thủy xuyên cung lượn hướng quanh Họa Các Hồng Lâu cung nữ tiếu Thanh tiêu táo quý để người canh Cửa nhập thành bao hoa chớm nở Xe đi đến núi lá quế đầy Từng nghe tới truyện Tây Vương Mẫu Chín tầng không hơn được chốn đây Thái Dương cung ở vào góc tây nam của Hoàng Thành, phía nam giáp Lạc Thủy, phía tây chắn bởi Cốc Thủy, phía đông nối tiếp với cửa chính của Hoàng Thành cùng nhìn về hướng đông. Phía nam của cung được xây dọc theo Lạc Thủy, là kiến trúc hành lang quanh co kéo dài suốt một dặm, có thể được xem như là kỳ quan nhân tạo. Lại dẫn nước từ hai dòng Dục Thủy và Lạc Thủy vào cung, nối liền với đình đài và khu cây cảnh giữa sân, khắp nơi trồng thêm hoa cỏ cây cối, dòng nước trong suốt uốn quanh, trúc xanh rì rào làm nổi lên sự lộng lẫy cho sân của cung điện, thật là một thắng cảnh đẹp vô cùng. Tại cửa chính,Long Ưng cùng Bàn Công đều theo lệ mà xuống xe ngựa, vừa bước qua cửa chính thì lập tức đập vào mắt là gian chính điện Phong Quang vô cùng tráng lệ đứng sừng sững trước mặt. Vệ sĩ canh cửa đứng theo từng bậc thềm của điện tay đều cầm kích mặc giáp sáng loáng, hàng ngũ hết sức nghiêm túc hiển thị rõ uy thế của Võ Chiếu thiên tử Đại Chu như mặt trời ban trưa. Lúc này một cô gái ăn mặc mộc mạc không mang theo vũ khí đang được Ti Lễ Giám ân cần hướng dẫn mà đi xuống thềm đá. Vẻ ngoài của cô gái vốn không gây chú ý tới ánh mắt người khác thế nhưng ánh mặt của mọi người lại không thể nào rời khỏi người nàng. Từ xa nhìn lại đã cảm giác được cô gái này vô cùng xuất chúng, chẳng những bởi vì nàng có được thân hình cao gầy, cặp đùi thon dài và đẹp mà còn bởi vì nàng không búi tóc mà tùy ý để cho mái tóc đen nhánh lóng lánh rủ xuống hai bên bờ vai làm nổi bật lên làn da trắng mịn còn hơn cả sương tuyết, rất thu hút ánh mắt người. Phó Thống Lĩnh Vũ Lâm Quân hướng về tám tên thủ hạ quát: ”Là đặc sứ Tịnh Trai đến, tránh đường!” Long Ưng cùng Bàn công công cũng theo bọn hắn tránh sang một bên, đợi cho đối phương sau khi đi qua mới tiếp tục hành trình. Nếu như theo lễ phép, đặc biệt đối phương là nữ thì người tránh đường cần phải nhìn xuống đất mà không được nhìn thẳng. Nhưng mà tiên nữ của Tịnh Trai quá nổi danh, như Sư Phi Huyên xinh đẹp truyệt trần là người giúp đỡ Lý Thế Dân leo lên vị trí thiên tử lúc khai quốc. Không nói đến Long Ưng mà những người khác kể cả Bàn công công đều không thể kìm nén được lòng hiếu kỳ mà thừa dịp cô gái còn cách bọn hắn một khoảng cách thì ánh mắt liền khẽ nhìn trộm. Nữ đặc sứ nhàn hạ tự nhiên, dáng đi đẹp đẽ, gió lớn từ Lạc Thủy thổi tới làm mái tóc nàng phất phới trong gió trông rất duyên dáng càng làm cho người khác muốn nhìn trộm mặt ngọc của nàng. Đến khoảng cách gần năm mươi bước thì mọi người rốt cuộc cũng nhìn rõ ràng được nàng, làm cho tất cả đều nín thở, ngay cả đến ca ngợi trong lòng cũng đều bị quên mất. Vẻ đẹp của nàng không phải thuộc về cõi trần này, cho dù dốc hết vốn từ để hình dung cũng chỉ có thể miêu tả được một phần vạn về dung mạo và vẻ đẹp của nàng. Nàng không hề nhiễm chút trần gian nào. Không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể diễn tả được phong cách xinh đẹp trong trẻo thuần khiết như hoa như ngọc đó. Một đôi mắt trắng đen trong sáng rất dễ thương, hoàn mỹ không chút tỳ vết được khảm lên những đường nét như đao vẽ làm cho vẻ đẹp của nàng như được gắn chặt với câu ‘không thể nào chê’. Sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành cũng không hơn như vậy. Thời điểm này mọi người đã ném đi sự lễ phép lên chín tầng mây cũng như quên đi việc phải cúi mặt xuống. Long Ưng cũng bị khí chất xuất trần cùng với tướng mạo thanh lệ thoát tục của nàng làm cho kinh hãi mà quên đi Võ Chiếu, chỉ toàn tâm toàn ý hưởng thụ sắc đẹp. Đặc biệt là đôi mắt thần trong sáng của nàng sâu thẳm như hố sâu không thấy đáy có sức hấp dẫn đến cực điểm. Ti Lễ phụ trách tiễn khách đầu tiên là ném đến một ánh mắt trách cứ về bọn hắn nhưng mà thấy được người dẫn đầu là Bàn công công nên hắn cũng không dám làm ra biểu lộ cùng động tác quá mức. Đặc sứ Tịnh Trai làm như không có chuyện gì, vẫn bước đi với thần sắc điềm tĩnh như không nhìn thấy bọn hắn. Bàn công công từ trong mộng tỉnh lại đầu tiên đang muốn làm gương tốt dẫn dắt mọi người cùng theo hắn làm lễ thì đặc sứ chợt nhẹ nhàng điềm đạm nhìn bọn hắn. Tả Tắc Pháp cùng đám thủ hạ nhìn đến ánh mắt của nàng liền như gặp phải điện giật và tỉnh táo rồi sinh ra cảm giác vô cùng xấu hổ mà đều nhao nhao cúi đầu tránh đi ánh mắt như như đao như kiếm của nàng. Trong lòng Bàn công công khẽ kêu lên lợi hại, rõ ràng là nàng đã sử dụng một loại công pháp lợi hại, thuần túy chỉ dùng ánh mắt đã có thể hàng yêu phục ma, binh không chiến đã bị khuất phục. Có thể thấy được việc nàng dùng ánh mắt cảnh cáo vì sự vô lễ của bọn hắn rất khác so với tác phong hiền hậu của Sư Phi Huyên năm xưa. Tại lúc ánh mắt của đặc sứ bắt gặp ánh mắt Long Ưng vốn đang nhìn chằm chằm vào nàng, thì thân thể mềm mại của nàng bỗng nhiên run rẩy, ánh mắt thanh tú sáng lấp lánh, lông mày xinh đẹp hơi chau lại làm cho cái trán hiện ra ba nếp nhăn rất đáng yêu. Bỗng chốc làm cho nàng có thêm mấy phần nhân khí và bắt đầu sinh động hoạt bát lên, lại là một vẻ đẹp mê người khác. Đặc sứ lập tức thu về ánh mắt, thần sắc kinh dị chợt lóe lên rồi biến mất như không có bất cứ chuyện gì phát sinh và nhẹ nhàng đi qua bọn hắn. Mọi người đang muốn cất bước đi thì lại phát giác ra Long Ưng đang đứng lặng tại chỗ, hai mắt hắn khép kín toàn thân run rẩy lão đảo như muốn ngã. Bàn công công nắm chặt lấy cánh tay hắn mà sợ hãi nói: - Chuyện gì xảy ra vậy? Tả Tắc Pháp cùng đám vệ sĩ đều cực kỳ sợ hãi, chẵng lẽ vừa rồi trong lúc nhìn mỹ nữ thì Long Ưng bị người ám toán một cách thần không biết quỷ không hay? Long Ưng khó khăn kéo mí mắt ra một chút rồi dựa sát vào Bàn công công nói: - Thúc Ma! Nói xong hắn liền ngã vào trước ngực Bàn công công, bất tỉnh nhân sự. ………………. Lúc Long Ưng phục hồi ý thức thì nhất thời ngỡ rằng hắn vẫn còn đang ở trong khoang xe của công chúa Thái Bình và chuyện xẩy ra trong Hoàng Cung cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha. Tiếp đó lòng hắn như mặt hồ nổi lên một đôi mắt sáng rồi đột nhiên hiểu ra được chuyện lúc trước mà ngơ ngác ngồi dậy. Hắn phát hiện mình đang đắp chăn ngủ trên chiếc giường được che màn. Phòng ngủ này to lớn như phòng khách, từ giường, cửa sổ tới bàn ghế đều được dùng tài liệu rất sang trọng, kỹ thuật cực kỳ tinh xảo, không ít đồ còn được nạm vàng đính bạc, vô cùng xa hoa. Ánh mắt hắn không khỏi nhìn xuống những trang trí trên tấm chăn, chúng được tạo thành từ việc thêu nhiều loại hình dạng khác nhau, có mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, núi, rồng và các đường nét làm cho các hình dáng đẹp hơn. Trong lòng hắn chấn động, hắn đã hiểu đây là Long Phòng của Võ Chiếu. Mà tiên sư bà ngoại nó chứ! Chính mình lại đang ngủ trên Long Sàng (giường rồng) của nàng. Bởi vì hoa văn thêu trên chăn không hề đơn giản mà là chuyên môn dùng cho Hoàng Đế, người khác dùng chính là đã vượt quá giới hạn, mà như hắn bây giờ thì còn hơn cả tội chém đầu. Trong nháy mắt tinh thần và cảm giác của hắn tăng lên đến cực hạn tìm tòi xung quanh nhưng mà vượt qua ngoài dự tính là lại không nghe được bất kỳ tiếng người nào, nếu như đây là phòng ngủ của Võ Chiếu thì theo lý phải có cả đám cung nữ cùng thái giám đợi lệnh ở bên ngoài mới phải. Chẳng lẽ vẫn chỉ là một giấc mơ, hắn từ trong giấc mơ tỉnh lại rồi lại rơi vào một giấc mơ khác sao? ”Long Ưng! Long Ưng! đến chỗ trẫm nào.” Long Ưng liền sợ tơi mức toàn thân đều chảy ra mồ hôi lạnh, hắn hiểu được đây không phải là trong mơ. Chỉ với việc nàng có thể nói thấu qua tường đưa vào trong tai mình những lời đó đã là vượt bậc thiên hạ không ai bằng. Long Ưng đi vào khu cây cảnh ở giữa sân, sao trên bầu trời chi chít khắp nơi, sân to lớn như thế lại không hề có dấu chân người, chỉ có tiếng nước chảy của Lạc Thủy ở phương xa truyền đến, vắng vẻ đến lạ thường. - Cốc! Cốc! Cốc! Tiếng gõ mõ từ một nơi không xa truyền đến. Long Ưng tìm kiếm theo tiếng đó, sau khi xuyên qua một mảnh rừng trúc liền thấy được một tòa Phật đường to lớn ở trước mắt, phật đường được hiện ra bởi những ngọn đèn chiếu rọi, bên ngoài đường được bố trí một lư hương cao tầm thân người, bên trong có cắm ba nén hương lớn, khói hương tràn ngập trước Phật đường. Hai bên cửa Phật đường có hai bức tượng đá Thiên Vương lực sĩ đứng hiên ngang, rất đồ sộ và oai phong. Âm thanh gõ mõ khoan thai truyền ra từ trong Phật đường. Long Ưng miễn cưỡng tiến vào Phật đường, hắn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nếu như có chuyện gì không bình thường xảy ra thì lập tức chạy trốn thật nhanh, trốn không thoát thì cũng đành phải chấp nhận số phận. Trong nháy mắt ngay khi chân phải của hắn chạm lên bậc thềm thứ nhất của Phật đường thì âm thanh gõ mõ cũng đồng thời dừng lại và sau đó hắn đã gặp được nàng. Không quá khó khăn để nhận ra nàng là Võ Chiếu bời vì công chúa Thái Bình ít nhất cũng có năm, sáu phần giống nàng. Nhưng mà cho dù nhìn như thế nào thì cũng chỉ thấy Võ Chiếu lại giống như tỷ tỷ của công chúa mà tuổi tác không kém quá nhiều. Có thuật trú nhan như vậy cũng làm Long Ưng được mở rộng tầm mắt. Công chúa kế thừa đôi mắt phượng rất phù hợp với mái tóc cùng với thân hình làm cho người khác mơ mộng của nàng nhưng lại thiếu đi phong thái có chứa sự tang thương sâu nặng rất say mê và hấp dẫn của nàng, ánh mắt thần dị của nàng nhìn chăm chú một cách rất khiếp người vào Long Ưng, bên trong dường như tập hợp các loại tình cảm hỗn tạp cuồn cuộn mà kìm nén. Nàng khoanh chân ngồi trên một cái bồ đoàn một thân quần áo màu trắng bó sát người, vẻ mặt trắng bệch không hề có một chút son phấn hay đồ trang sức nào, tóc đen được vén lên thành búi tóc, cái cổ trắng xinh thon dài mà đẹp đẽ, mí mắt lại hơi sưng lên như vừa khóc xong. Mặc dù như vậy nhưng vẫn không lộ ra chút dáng vẻ già yếu nào. Phía sau là bức tượng Thích Ca Mâu Ni tôn kính cao tới hai trượng rất nguy nga lộng lẫy. Trên phật đàn có thắp chín cây đèn, ánh đèn làm bóng nàng hiện lên phía trước. Cổ phật và Nữ Đế, thật là một cảnh tượng kỳ quái!