[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 262 : Con quay nhân tạo (hạ).

Ngày đăng: 14:19 06/09/19

Vạn Nhận Vũ nói: - Đúng lắm! Ngươi chắc cũng từng nhìn thấy diện mạo thật của nàng ta, giống mười tám, mười chín tuổi sao? Bì La Các thở dài: - Ta cũng như các ngươi, chưa từng được nhìn thấy diện mạo thật của nàng ta, nói ra, tự mình cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Mịch Nan Thiên nói: - Nàng ta có hành động gì quái dị sao? Bì La Các nói: - Danh hiệu Quỷ Chủ của Nguyệt Linh là do nàng ta tự thay đổi, nàng ta nói nàng ta là u linh của mặt trăng, mỗi đêm trăng tròn, nàng ta sẽ đi chân trần múa hát trên thảo nguyên. Ta đã từng được nhìn thấy hai lần, nàng ta múa hát quả thực rất đẹp. Long Ưng nói: - Nàng ta là đại quỷ chủ, có quyền tự chủ, không cho phép người khác can thiệp. Tại sao khi lần đầu gặp ngươi, Vương tử lại giống như đang phụng mệnh đi tìm nàng ta về vậy? Bì La Các nói: - Tất cả đều là do nàng ta lần đầu rời khỏi vùng đất của bản tộc, ta sợ nàng ta gặp nguy hiểm nên đi tìm nàng ta. Nhưng kỳ lạ nhất là dường như nàng ta không ngừng để lại manh mối, khiến cho chúng ta có thể tìm đuổi theo tới Phong Thành. Ta cảm thấy may mắn có thể gặp được các vị ở đây, cùng nhau giữ thành trống này, bây giờ ta đã không còn sợ gì Tông Mật Trí nữa rồi. Vạn Nhận Vũ nói: - Nguyệt Linh công chúa còn có lời nói đặc biệt hoặc khó hiểu gì khác không? Bì La Các cười khổ, nói: - Câu hỏi này hỏi hay lắm? Nàng ta nói các ngươi sẽ tìm mọi cách để hỏi ta về nàng ta. Ha ha! Cả ba người đều cảm thấy rất ngượng ngùng, nhất thời không biết nói gì nữa. Mịch Nan Thiên nói, dáng vẻ đồng tình với bọn họ: - Câu này, vương tử không nên nói ra mới phải. Bì La Các nói: - Chỗ kỳ lạ chính là ở chỗ đó, xá muội nói ta đừng trách các ngươi, muốn nói gì thì cứ nói, bởi vì nàng ta đang chơi một trò chơi vô cùng kích thích với Đình Ca, kết quả cuối cùng của trò chơi này rất có thể sẽ là mấu chốt để tiêu diệt Tông Mật Trí. Ta đã nói hết những gì ta biết với các vị, là hi vọng có thể biết được, trò chơi này rốt cuộc thế nào. Ba người nghe xong đưa mắt nhìn nhau, không ngờ rằng Nguyệt Linh lại có suy nghĩ như vậy. Lại nghĩ tới việc nàng ta chân trần múa hát giữa thảo nguyên, những câu hát dường như đều chứa đựng ẩn ý sâu xa, vậy những lời nói của nàng ta có kỳ lạ đi nữa, cũng đều có nền tảng hợp lý. Dạ Tê Dã từ nãy tới giờ không biết nói gì bỗng lên tiếng: - Trách nhiệm của Đại quỷ chủ là liên hệ với thần linh, sao lại rỗi rãi đi chơi trò chơi? Trò chơi sao lại có liên quan tới Tông Mật Trí? Mịch Nan Thiên nói: - Ta không dám nói là một trò chơi, nhưng công chúa đã ra điều kiện với Đình Ca là nàng ta sẽ chấp nhận lấy hắn ta, nhưng điều kiện này tuyệt đối không thể nào thực hiện được. Bì La Các ngạc nhiên nhìn Phong Quá Đình, nói: - Còn có chuyện này sao? Phong Quá Đình cười khổ, nói: - Kích thích thú vị? Đối với ta mà nói, chẳng khác nào nàng ta lên tiếng cự tuyệt ta. Đôi mắt Dạ Tê Dã hiện ra cái dáng vẻ kỳ lạ, nhìn về phía Phong Quá Đình, định nói gì nhưng rồi lại ngừng lại. Phong Quá Đình nói: - Dã huynh đệ định nói gì vậy? Dạ Tê Dã nói: - Nguyệt Linh công chúa và Đan Nhiễm Đại quỷ chủ phải chăng có mối liên hệ thần bí nào đó? Cả ba người đều giật mình. Vạn Nhận Vũ nói: - Tại sao Dã huynh đệ lại nghĩ như vậy? Dạ Tê Dã dáng vẻ như đang nhớ lại việc gì đó, từ tốn đáp: - Năm xưa sau khi Đan Nhiễm Đại quỷ chủ qua đời, trời chưa sáng hẳn, Vu trưởng của bộ tộc của ta đã lệnh cho ta phải đi theo ông ấy tới bình nguyên Nhĩ Tây, khi đó ta vẫn chưa biết là để làm gì. Cho tới khi tới chỗ ở của Đan Nhiễm Đại quỷ chủ, mới biết Đan Nhiễm Đại quỷ chủ đã qua đời vào đêm trước đó. Khi đó tộc trưởng của Bạch Tộc cùng mấy vị trưởng lão cũng có mặt ở đó. Dáng vẻ của Đan Nhiễm Đại quỷ chủ khi chết dường như có ẩn ý sâu xa gì đó, một tay ôm ngực, một tay chỉ về phía nam, thần thái tự nhiên thoải mái. Ta có ấn tượng rất sâu sắc, đến bây giờ vẫn nhớ rất rõ. Long Ưng vui mừng hỏi: - Còn nhớ ngày nào, năm nào không? Dạ Tê Dã nói: - Chúng ta không giống như người Hán các ngươi, dùng lịch để ghi thời gian, chỉ dùng vị trí của các vì sao và thời gian trăng tròn trăng khuyết để phân biệt thời gian. Chỉ nhớ khi ta tới pháp trướng của đại quỷ chủ là ngày đầu tiên sau khi trăng tròn. Bì La Các nói: - Phương nam có thể chỉ Mông Tây Chiếu, hoặc cũng có thể là Mông Xá Chiếu của chúng ta. Dạ Tê huynh chỉ dựa vào việc đó đã đoán định Đan Nhiễm Đại quỷ chủ và Nguyệt Linh công chúa có quan hệ với nhau sao? Dạ Tê Dã nói: - Ta không biết, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy Nguyệt Linh công chúa, trong đầu ta liền hiện ra cảnh tượng Đan Nhiễm Đại quỷ chủ chỉ về phương nam. Bây giờ lại thấy Đình ca muốn lấy Nguyệt Linh công chúa làm vợ, Nguyệt Linh công chúa lại thích chân trần múa hát trong những ngày trăng tròn, không nhịn được mới hỏi như vậy. Bì La Các giật mình nói: - Thảo nào các ngươi để ý tới tuổi của Nguyệt Linh như vậy, có khả năng đó không? Đúng lúc đó một gã thuộc hạ của Bì La Các vội vàng chạy vào nói: - Sơn Mang quay về rồi. Sơn Mang chính là gã thuộc hạ Bì La Các sai đi gặp Trạch Cương, khéo ăn khéo nói, rất thích hợp đảm đương trọng trách giao thiệp giữa hai nước. Bì La Các quên ngay Nguyệt Linh đi, vui mừng nói: - Lập tức cho hắn vào gặp ta. Trời vẫn chưa sáng, tiếng chân bước đều phá vỡ sự tĩnh lặng của sơn thành. Mọi người từ trong chăn chui ra, tập trung lên tầng thứ ba của tường thành, cũng chính là lớp phòng tuyến cuối cùng của quân thủ thành, từ trên tường thành nhìn xuống phía dưới. Từng tốp quân mang theo những chiếc khiên lớn, từ con đường gỗ nhỏ vừa hoàn thành mấy canh giờ trước tiến vào bãi đất ở phía dưới. Khiên của bọn chúng là loại khiên gỗ lớn, phải hai người mới có thể nhấc nổi một chiếc, ở phía dưới có chiếc cọc gỗ tròn, có thể cắm sâu vào trong đất, giúp tăng khả năng chịu lực cho những chiếc khiên gỗ. Trong tiếng trống trận dồn dập, binh sĩ đối phương mang theo khiên gỗ, tiến vào vị trí trung tâm của tầng dưới. Cách tầng thứ ba của tường thành đối phương 1200 bước chân, nằm ngoài tầm bắn của cung thủ bình thường, xếp thành hàng ngang, khiên gỗ cắm sâu vào đất, biến thành một lớp tường gỗ dài tới mấy chục trượng. Tiếp đó, từng tốp binh sĩ mang theo cung đao tiến lên, núp sau lớp khiên gỗ, kiểu nửa ngồi nửa quỳ, đương nhiên là do sợ tên do Long Ưng bắn ra. Chỉ cần đưa lớp khiên gỗ tiến thêm ngàn bước chân nữa là có thể bắn tên lên phía trên, sức uy hiếp vô cùng lớn. Long Ưng cười nói: - Lớp khiên gỗ này có tác dụng gì chứ? Hình như chúng không biết chúng ta có ưu thế độ cao. Vạn Nhận Vũ nói: - Bọn chúng làm sao có thể biết được chúng ta có “máy bắn đá bằng người” chứ? Chẳng qua là sợ chúng ta nhân khi trận hình của chúng còn chưa ổn định, đột nhiên đánh lén. Mịch Nan Thiên lo lắng nói: - Đá nặng như vậy, chỉ lo xoay mấy vòng xong, đá chưa ném đi được, người đã bay đi mất. Như vậy thì không còn là máy bắn đá bằng người nữa, mà là đạn thịt người đấy. Lời hắn nói khiến Long Ưng và những người ở xung quanh cười lớn. Phong Quá Đình vui vẻ nói: - May mà có lớp tường thành, có thế nào đi nữa thì cũng không bị rơi xuống tầng phía dưới. Vạn Nhận Vũ nói: - Hãy tin Ưng ca của chúng ta đi. Hắn rất giỏi trong những chuyện cổ quái khác người, nhìn xem hắn thao tác thế nào, có thể nắm được bí quyết. Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, những chiếc máy bắn đá không ngừng xuất hiện ở khu đất trống phía dưới, nếu tính cả không gian hoạt động của người điều khiển máy bắn đá thì phải cách tầng cao trên tường thành tới 2500 bước chân. Ánh mắt Long Ưng sáng rực lên, reo lên: - Ôi mẹ ơi, không ngờ lại dễ dàng cho chúng ta đến vậy. Dạ Tê Dã nói: - Ngươi chắc chắn có thể làm cho máy bắn đá bị bắn văng xuống phía dưới chứ? Long Ưng nói: - Chỉ cần ném trúng trục của máy bắn đá, phía dưới máy bắn đá có bốn bánh, đảm bảo sẽ bị lăn về phía sau, đè bẹp bọn chúng. Hãy nhớ kỹ đây, chúng ta chỉ cần cầm cự trong mười ngày, đợi viện binh của Trạch Cương tới, ha ha! Tới lúc đó có thể ăn no ngủ kỹ rồi. Vạn Nhận Vũ nói to: - Tổng cộng có mười chín chiếc máy bắn đá, bọn chúng đã bắt đầu chuyển đá lên rồi, Long sư phụ, tới lúc lão nhân gia người làm mẫu cho đám đồ đệ rồi đó! Tất cả mọi người đều đứng phía sau Long Ưng, nhìn hắn cầm lấy một đầu dây xích, giật nhẹ như đang thử trọng lượng của tảng đá. Long Ưng cười nói: - Công chúa đến chưa? Nguyệt Linh xuất hiện ở phía sau, tất cả mọi người đều nhao nhao nhường đường, nàng tiến lại, đứng cạnh Phong Quá Đình. Vạn Nhận Vũ nói: - Không được phân tâm. Long Ưng cười nói: - Vạn gia biết một mà không biết hai, phân tâm chính là bản lĩnh trời sinh của tiểu đệ. Xem ta đây. Hắn xoay tròn. Tảng đá cũng bắt đầu xoay tròn, Long Ưng bỗng nhiên tăng tốc, tảng đá xoay nhanh quanh người hắn, dần dần nâng lên cao, người và đá biến thành một con quay lớn, tới khi tảng đá cao quá đầu người, Long Ưng hét lớn một tiếng, sợi xích rời khỏi tay, bay qua tường thành. Mọi người căng thẳng tới mức tim đập thình thịch, tranh nhau nhìn xuống phía dưới. Đám binh sĩ phía sau lớp khiên gỗ cùng đám lính công binh đang chuẩn bị máy bắn đá đều ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy tảng đá như sao chổi lao xuống, nhất thời không hiểu nổi đó là thứ gì. - Ầm! Tảng đá rơi trúng vào trục của máy bắn đá, trục của máy bắn đá lập tức vỡ tan tành, tảng đá vẫn chưa hết lực, đập mạnh lên tay đòn của nó, khiến cho cả chiếc máy bắn đá lăn nhanh về phía sau, xô ngã mấy gã lính công binh. Máy bắn đá, người và tảng đá cùng rơi xuống phía dưới, biến mất khỏi tầm mắt, tiếp đó là tiếng vật nặng rớt xuống mặt đất tầng dưới, tiếng máy bắn đá vỡ nát và những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Cũng không biết là có người xui xẻo đi tới đúng lúc, bị vật nặng khổng lồ rơi xuống đầu chết thảm hay không. Binh lính thủ thành vui mừng reo vang, sĩ khí lập tức tăng vọt.