[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 267 : Hỏa pháo đẩy lùi quân địch (thượng).

Ngày đăng: 14:19 06/09/19

Sau khi qua cầu, hai bên là các lều trại rải rác, thẳng hàng đến tận tường thành. Trận Cự Mã đã được thiết lập, phong tỏa toàn bộ các lối thoát khỏi thành. Cự Mã là một loại vũ khí cản trở làm bằng gỗ có thể di chuyển được, có tính thực dụng, dùng để ngăn cản người ngựa xuyên qua. Nó được làm bằng 2 tấm gỗ tròn có chu vi 2 thước, trên tấm gỗ đục lỗ thành hình chữ thập, lắp một cây gỗ dài chừng một trượng, mũi nhọn đâm xéo về phía trước. Dùng gỗ xuân cố định xuống đất, dàn thành hàng ngang, ngăn chặn người ngựa xuyên qua. Long Ưng và Phong Quá Đình lái xe la chở pháo, theo đội hình chậm rãi tiến vào nơi trước kia nhà cửa san sát, nay đã biến thành một vùng bình địa ở tầng thấp nhất dài 5000 bước, rộng 3000 bước. Nhìn về phía trước, nổi bật nhất là ba chiếc Cự Mã khác xếp thành hàng dài, kéo dài tới nơi tận cùng của hai bên vách núi, trở thành phòng hộ tiền tuyến của quân địch, chia tầng dưới cùng thành hai phần trước, sau ngang hàng. Từng tổ từng tổ tiễn thủ được bố trí phía sau trận Cự mã, sẵn sàng ứng chiến. Bên ngoài trận Cự Mã là ba con dốc gỗ kéo dài đến tầng thứ ba, rộng khoảng nửa trượng, kết nối ba cửa ra vào của trận Cự Mã. Nếu bên thủ thành tấn công từ trên xuống, có thể dùng Cự Mã để phong bế cửa ra vào sau đó dùng mũi tên giết chết kẻ địch. Quả là một trận địa vững chắc như đồng! Đặc biệt quân thủ thành chỉ có leo xuống từ tầng thứ ba, không thể mang theo khí giới phá vỡ trận Cự Mã, vì vậy, có thể nói, phía công thành ở vào thế bất bại. Thấy Trương Lỗ bên cạnh đang ngắm nghía một rừng những thanh gỗ nhọn và Cự Mã xếp thành hàng dài như bức tường, với vẻ tự hào, Long Ưng biết mọi chuyện là do người này sắp xếp. Ở tiền tuyến, ngoài trận Cự Mã còn có bốn tòa lầu quan sát cao tới ba trượng, tăng cường năng lực phong tỏa của trận Cự Mã. Long Ưng thầm kêu: thật nguy hiểm. Tông Mật Trí hiển nhiên đã tính tới tình huống viện binh của Trạch Cương sẽ tới, cho nên bày ra thế trận đó. Cho dù tăng thêm viện binh của Trạch Cương, vẫn không thể đột phá vòng vây, chiếm lấy cầu đá ở vị trí hiểm yếu. Dưới sự quan sát chặt chẽ như vậy của đối phương mà muốn tiêu hủy ba con dốc tạm thời là việc không tưởng. Bên trong và bên ngoài trận Cự Mã là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Ngoài trận, trên đường dốc không thấy một bóng người, bãi đất ở tầng thứ hai rải đầy đá vụn, tường sập ngói vỡ, tro tàn và những đồ vật bị cháy rụi, tầng thứ ba của phe hắn, đèn đuốc tối thui không nghe thấy bất cứ tiếng động nào. Nhưng trận địa bên này thì hoàn toàn khác, đèn đuốc sáng trưng. Rìa phía sau trận Cự mã, và hai bên trái phải có hàng trăm lều trại để các chiến sĩ tiền tuyến nghỉ ngơi. Tiếp sau đó là những công cụ công thành được xếp thành từng nhóm, từng nhóm thẳng hàng. Hơn hai mươi chiếc xe công thành, và hai chiếc xe tầng vừa được đưa từ trại Tây tới, hai chiếc máy bắn đá còn sót lại, gỗ chất thành đống, mũi tên, khiên cùng các vũ khí công thành cỡ lớn, đạn đá... tất cả được xếp ngay ngắn không cản trở việc đi lại. Đội xe đi qua khu lều trại, dưới sự dẫn đường của tướng lĩnh nơi tiền tuyến, đi về phía trước máy bắn đá. Trận Cự Mã có tất cả ba lối ra, liên kết đường lên tầng thứ hai. Máy bắn đá được đặt ở bên cạnh cửa ra phía Đông. Đông đảo binh tướng địch đang phục sẵn bên cạnh máy bắn đá chờ đợi bọn họ tới. Xem tình hình này, hẳn là trước khi trời sáng, quân địch sẽ phát động tấn công toàn diện bằng cách bắn hỏa pháo đầu tiên. Long Ưng đang âm thầm quan sát động tĩnh của anh em chiến sĩ phe mình từ tầng ba, chăm chú nhìn kỹ động tĩnh bên này, vội vàng ngẩng mặt lên, vờ sửa sang lại mũ nón, tay thu lại thành quyền, ra ám hiệu với Vạn Nhận Vũ – người rõ ràng đã nhìn thấy hắn. Quả nhiên, tiếng chuyển động của dây thừng lập tức từ tiền phương tối đen truyền đến, nhất thời thu hút sự chú ý của quân lính bên này. Tiếng kèn nổi lên, các chiến sĩ đang ngồi nhảy bật lên, xếp thành hàng ngang bày binh bố trận, không khí nhất thời căng thẳng. Có tiếng rít lên trong không gian, hơn mười hòn đá cháy rực từ tầng thứ hai ném tới, một số rơi ngoài trận Cự Mã, phần lớn rơi xuống giữa trận Cự Mã làm mảnh gỗ bay tung tóe. Chỉ có ba tảng đá lớn vượt qua được Cự Mã, rơi vào trong trận. Quân địch chỗ tảng đá rơi xuống bỏ chạy tán loạn tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn điên cuồng. Long Ưng biết ném đá phải cần thời gian chuyển đá, sau đợt ném thứ nhất, không thể tiếp tục được nữa. Nếu như để quân địch phong bế lối ra vào, biến mộng đẹp thành hư không, cho nên thủ thành thất bại hay thành công còn phải xem lúc này. Trước tiên, hắn đưa tay qua, đâm một ngón tay vào bên hông Trương Lỗ, dùng ma khí phong bế vài yếu huyệt của ông ta. Trương Lỗ lập tức ngất đi, người dựa vào Long Ưng. Bỗng nhiên, người chung quanh kêu lên: - Tránh đi! Thì ra, một khối đá đang bay tới chỗ của bọn chúng. Điểm rơi nhằm vào vị trí của bọn Long Ưng rất chính xác, đây rõ ràng là tạo thời cơ thoát thân tốt nhất cho Long Ưng và Phong Quá Đình. Bọn Long Ưng có thể khẳng định, người ném tảng đá này chính là Vạn Nhận Vũ. Ngựa hí người hô, tính mạng quan trọng. Đội kỵ binh phụ trách vận chuyển bỏ chạy tán loạn. Lúc này còn không đi thì đợi đến lúc nào cơ chứ? Long Ưng hét lớn, thông báo cho Phong Quá Đình ở phía sau để thay đổi phương hướng. Bọn họ hướng về phía con dốc, lối ra cách bọn họ không đến 15 trượng, lái xe la phóng đi. Đồng thời, bọn họ cũng dùng roi chọc vào cổ hai con la, khiến chúng đau đớn, kích động chúng điên cuồng xông lên. Lúc này, không ai còn tâm trí để chú ý đến bọn họ, người ta chỉ tưởng bọn họ cũng đang tránh đá như người khác mà thôi. Tinh ranh hơn cả vẫn là Vạn Nhận Vũ, Mịch Nan Thiên và Dạ Tê Dã. Bọn họ dẫn theo hơn 10 chiến sĩ Ưng tộc xông xuống thu hút lực chú ý của đám người xung quanh. Bọn Vạn Nhận Vũ trước hết gây khó dễ, chưa qua đường dốc đã giương cung tên lên bắn. Mấy tên gác cửa ra vào bị trúng tên ngã như sung rụng. Quân địch ra lệnh một tiếng, hàng ngàn mũi tên đồng loạt bắn về phía bọn Vạn Nhận Vũ. Ngay lúc này, xe la của Long Ưng xông đến chỗ hơn mười tên địch đang canh cửa rồi thẳng lên dốc. Xe la của Phong Quá Đình theo sát phía sau. Quân địch ngây người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bỗng dưng, có người tỉnh táo hét lớn: - Đuổi theo! Hai chiếc xe la đã lướt qua khoảng giữa con dốc, nằm ngoài tầm bắn của mũi tên. Người quất ngựa đuổi theo đầu tiên là hai cao thủ Thổ Phiên bảo vệ Trương Lỗ. Lúc này, vừa đúng lúc, xe la của Phong Quá Đình tiến vào không gian tối tăm ánh lửa không chiếu tới của con dốc. Có cảm giác như hai chiếc xe đang dần bị bóng tối nuốt chửng, hai người vội vàng thúc ngựa chạy lên. Theo sau bọn họ là hơn 10 kỵ mã khác, tất cả đều là thành viên đội kỵ mã áp giải hỏa pháo. Nguyên do là vì ngựa của họ rất nhanh, mặt khác họ cũng là người hiểu rõ nhất đồ vật trên xe quan trọng đến mức nào, nó quyết định thành bại của tất cả mọi chuyện. Hai người trong số đó giơ cao ngọn đuốc, chiếu sáng một nửa thùng xe la. Phút chốc hàn khí từ kiếm bay qua mặt, một vệt sáng trắng lướt qua hai cao thủ Thổ Phiên, bay thẳng đến chỗ kỵ mã bắn cung phía sau. Tia sáng trắng nổ bùng trong không trung thành vô số điểm sáng, hai người cầm đuốc vung đao lên theo bản năng nhưng chưa kịp chém quân địch, tia sáng trắng đó đã cắt vào cổ họng họ. Tốc độ nhanh đến khó tin! Tia sáng trắng tản đi, người xông tới đáp trên con đường dốc, rõ ràng đó là Phong Quá Đình. Lúc này, hai cao thủ Thổ Phiên ngã từ trên ngựa xuống đất. Hóa ra, trong khoảnh khắc lướt qua người họ, Phong Quá Đình đã kết thúc tính mạng của bọn họ. Phong Quá Đình đón lấy hai bó đuốc đang rơi xuống, sau đó lại phi thân lên, lượn một vòng như đang biểu diễn tạp kỹ múa lửa rồi mới đáp xuống đỉnh dốc. Bó đuốc trên tay y chiếu rọi tình thế trên đỉnh dốc. Một hàng dài hơn chục quân thủ thành đang giương cung nhằm về phía kẻ địch đang đuổi tới. Đám kỵ binh hoảng hốt, vội vàng giơ khiên lên chặn mũi tên lại. Tên bắn ra như mưa, người ngựa ngã nhào xuống đất. Chỉ huy tiền tuyến bên phía địch nhận thấy tình hình nguy cấp. Nếu như không thể cướp hai rương pháo về, bọn họ chỉ còn đường tháo chạy. Vì thế, y ra lệnh tấn công toàn diện. Quân bộ xông lên theo ba con đường dốc. Bọn họ trốn sau tấm thuẫn, dò dẫm bắn tên về phía trước, không cần biết mũi tên có đến được chỗ đối phương hay không. Có thể thấy, mọi việc biến hóa quá nhanh khiến cho quân công thành nhất thời mất đi lợi thế của mình. Tiếng “ầm ầm” vang lên. Mấy khối đá từ ba con dốc lăn xuống dưới, khí thế dồn dập, hung hãn như những viên đạn biết nhảy múa. Quân công thành đã trải qua nhiều ngày bị đè nén đàn áp, tinh thần sa sút, cơ thể mệt mỏi, họ đương nhiên không thể dùng cơ thể làm những lá chắn sống trước những khối đá to lớn đang lăn nhanh trên dốc. Vì thế quân công thành ai nấy đều kinh hãi, bỏ chạy tán loạn, thi nhau nhảy xuống khỏi con dốc trốn tránh. Kẻ trốn không kịp bị đá cuốn đi, rơi xuống lối ra vào của trận Cự Mã. Cảnh tượng hỗn loạn này quả thật không thể diễn tả thành lời. Làm sao bọn họ đủ khả năng phát động đợt công kích mới cơ chứ? Lúc này Long Ưng xuất hiện trên đỉnh con dốc, tay trái giơ cao một vật thể hình cầu rắn chắc to như quả dưa, được bọc bằng nhiều lớp giấy. Trước tiên, hắn lướt mắt nhìn binh lính bị thương và những khối đá đang tắc nghẽn ở ba lối ra. Bó đuốc cháy rừng rực sau lưng phác họa hình dáng cao gầy, gương mặt không ẩn mình trong bóng tối. Hắn quát lớn, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người rồi bắt đầu cất giọng nói: - Thứ ta cầm trong tay có tên gọi là “Kiến huyết phong hầu độc yên pháo” (Pháo khói độc gặp máu là chết), thứ này do Trương Lỗ bên phía các ngươi chế tạo ra. Quỷ tôn Tông Mật Trí của các ngươi đã sử dụng độc dược tinh chế để chế tạo ra nó. Ta cũng không rõ nó sẽ khiến cho bao nhiêu người chết. Ta chỉ biết, chỉ cần hít phải một nửa thứ này thôi cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp với các ngươi đâu. Nếu thức thời thì các người mau rút quân, bằng không đừng trách ta đây không cảnh cáo trước. Nếu Trương Lỗ còn đang ở phía quân công thành, chắc chắn y sẽ là người đầu tiên quay đầu bỏ đi. Vì y là người biết rõ nhất uy lực kinh người của pháo độc này, không những thế, tự tay y đã để bốn dùi sắt có khả năng kích nổ độc pháo vào trong rương. Tuy Long Ưng nói nhiều lời vô ích nhưng hắn cũng không dọa. Chỉ là dùi sắt chưa được nung đỏ, hắn đang cố ý kéo dài thời gian mà thôi. Tổng chỉ huy quân địch hoảng loạn, không biết nên ứng phó ra sao trong tình huống này. Cho dù có phát đi hiệu lệnh tấn công cũng phải đợi di chuyển được những binh lính bị thương cùng đá. Đi thì không được mà không đi cũng không xong. Cuối cùng y bèn ra lệnh cho xe công thành xông lên phía trước, chỉ cần có thể cướp được quyền khống chế thứ hai thì bọn họ không cần sợ pháo độc của đối phương nữa rồi. Thân hình cao gầy đẹp đẽ của Đinh Na xuất hiện bên cạnh Long Ưng, tay cầm dùi sắt đỏ ửng đã được ngọn đuốc nung cháy, dí thẳng vào pháo độc. Một lát sau, bên trong pháo độc tỏa ra ánh sáng màu đỏ, chỗ dùi sắt còn xì ra khói xám nhè nhẹ. Long Ưng quát to: - Còn không mau cút đi! Hắn xoay người, dùng toàn lực ném pháo độc đi. Một vòng tròn lớn do ánh sáng màu đỏ biến thành. Trước tiên nó bay lên không trung cao tầm hơn 10 trượng, lướt qua khoảng cách hơn hai nghìn bước so với trận Cự Mã, rơi xuống phía quân công thành đang tụ tập dày đặc. Bọn họ vô cùng sợ hãi, người nào người nấy chạy tán loạn. Người ở phía xa thấy thế chỉ còn biết trơ mắt nhìn. - Òa...oành!!! Cuối cùng pháo độc đã chạm đất. Vỏ giấy bị nghiền nát, những loài cây nhỏ và mảnh vụn ngâm độc phát tán khắp nơi, khói độc khuếch tán nhanh trong không khí. Đám người ở trong phạm vi ba, bốn trượng chung quanh chạy không kịp, thét lên thảm thiết. Họ ngã nhào trên mặt đầu, những người hít phải không ít khói độc, nắm cổ họng kêu lên đau đớn. Phía quân thủ thành, ngay cả những người đoạt được pháo - Long Ưng và Phong Quá Đình cũng không ngờ, Trương Lỗ và Tông Mật Trí lại bắt tay nhau bào chế ra một thứ pháo độc tàn nhẫn có lực sát thương ghê gớm đến thế. Mọi người nhìn đến ngây người, tất cả không dám nghĩ đến tình cảnh nếu bọn họ không tranh thủ thời cơ cướp được pháo thì tình hình của mình sẽ ra sao. Pháo độc thứ hai do Đinh Linh đưa cho Long Ưng. Hai rương pháo độc có tất cả 50 quả, tạo một màn khói xám xịt bao phủ toàn bộ khu vực cầu dá. Đinh Lệ dùng một chiếc dùi sắt khác để chuẩn bị kích pháo. Pháo độc thứ nhất vẫn không ngừng tỏa khói, khuếch tán về phía cầu đá theo gió Tây Bắc, khiến cho tiếng ho ngày một lớn, quân địch tan rã sợ hãi.