[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 334 : Đấu đá lung tung (2)

Ngày đăng: 14:21 06/09/19

Nhìn bước đi lả lướt của nàng, Long Ưng nghĩ tới Pháp Minh đang sóng vai đi với mình. Có thể tưởng tưởng được trước khi y bước lên pháp tòa Tăng vương đã phải trải qua giới luật nghiêm ngặt của Phật môn. Dưới áp lực dài ngày, cách để trút hết mọi sự ấm ức đó là thoát khỏi thân phận Tăng vương được mọi người kính trọng, hoàn toàn biến thành một con người khác như là "Diêm hoàng" Phương Tiệm Ly. Phía sau chủ đường là một cái ao hình tròn đầy hoa sen, quanh bờ có trồng rất nhiều loại hoa và cây cảnh. Xen giữa có hai con đường mòn rải đá vụn nối liền ở phía bên kia của ao. Tiếp tục đi về phía trước, ở hai bên phòng xá dựng lên san sát, vọng ra tiếng nam nữ trêu đùa. Tất cả như một vùng đất có thể giúp cho người ta quên đi ngày tháng. Hai người theo Hoa nương vòng qua cái ao, lập tức có hai tiểu tỳ xách lồng đèn đỏ tới chào đón và bẩm báo với Hoa nương: - Bẩm Hoa nương! Bích đào uyển đã được quét dọn xong, có thể đón tiếp hai vị đại gia. Rõ ràng Hoa nương cảm thấy bất ngờ nhưng cũng không thể chất vấn tại sao hai tỳ nữ lại sắp xếp như vậy vì nàng biết đó có thể do cấp trên căn dặn. Nàng chỉ nói: - Nhanh chóng dẫn đường cho hai vị đại gia. Hai nàng kiều lên tiếng rồi quay đầu xách đèn đi vào bên trong. Hoa nương đi giữa, khoác cánh tay của hai người và nói dịu dàng: - Bích Đào uyển của chúng ta là phòng khách xa hoa nhất trong Lệ nhân viện. Bình thường ở đó không cho người đặt trước, chỉ dùng để tiếp đón các vị khách quý đặc biệt. Cho nên hai vị đại nhân đừng chê tiếp đón không chu đáo. Nhưng lần này, Pháp Minh thay đổi quy tắc, không thừa cơ sàm sỡ Hoa nương mà nói bình tĩnh: - Con người ta cũng không quá kén. Nương tử cho ta một bàn rượu và đồ ăn ngon, sau đó kiếm mấy cô nương thật xinh. Bản nhân sẽ có thưởng. Hoa nương duyên dáng thốt lên một tiếng, rồi nói nũng nịu: - Sẽ tìm người để tiếp đại nhân, nhưng cần phải chờ một chút. Nhất định đại nhân là cao thủ trong chuyện trăng hoa, nên cũng biết điều này. Pháp Minh nói thản nhiên: - Không sao. Chỉ cần có nương tử giúp thì đợi bao lâu cũng được. Càng lúc, Long Ưng càng phát hiện Pháp Minh không hề đơn giản. Nhìn thì tưởng y hành động tùy ứng nhưng mỗi chuyện đều ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa. Có thể nói từ sau khi bước chân vào thành Tương Dương đã tạo ra tình thế hết sức phức tạp. Bước đầu tiên là thu hút sự chú ý của người khác, cố tình rêu rao nhằm cho người của bang hội địa phương ra tay thử. Pháp Minh cũng tạo được hiệu quả gây chấn động toàn thành. Không cần đoán cũng biết, các bang hộ giật mình đã báo hai người có võ công lợi hại vào thành cho quan phủ và đám bạch đạo bảo vệ Lý Hiển. Đồng thời chúng cũng triểu khai cho các cơ sở để tìm tung tích hai người. Tiếp theo, y xông tới thanh lâu, thậm chí lại còn là một khu có quy mô lớn nhất. Mọi người đều biết, bất cứ thanh lâu ở đâu cũng có sự cấu kết chặt chẽ với bang hội và quan phủ địa phương. Mà ông chủ cũng là nhân vật có danh dự và uy tín ở địa phương, bản thân có đầy đủ thực lực đối đầu với đám khách tới quấy rồi. Điều này chính là nguyên nhân khiến cho Hoa nương cảm thấy kinh ngạc, ả đang nghĩ sẽ có người tới xử lý thì không ngờ lại phải đưa họ tới căn phòng xa hoa nhất. Chưa nói tới nơi đây hoàn toàn độc lập, rất khó vây công. Hoa nương nhanh chóng hiểu được hai người cũng không phải hạng dễ chơi, bèn cố thi kế kéo dài thời gian, đồng thời cho người phi báo, triệu tập cao thủ. Hoa nương cất tiếng cười phóng đãng, ghé sát vào tai Long Ưng mà thở: - Tiếp thì tiếp! Hai vị đại nhân to thế này, thiếu nữ nhà chúng ta rất thích đàn ông cao to. Long Ưng lại nghĩ tới chuyện Đại Giang Liên cắm rễ ở Tương Dương thì cách tốt nhất chính là kinh doanh thanh lâu. Như Tống Ngôn Chí ở Dương châu đã nói, ở đây vừa dễ lấy được tin tức tình báo, cũng dễ tạo mối quan hệ với quan phủ và đám côn đồ địa phương. Pháp Minh thành công là vì y chủ trì chuyện thanh lâu cho nên hiểu được điều này. Vì vậy mà lần này xông tới thanh lâu không phải thiếu suy nghĩ mà là cố tình. Ra khỏi rừng trúc, mấy người đi qua một con sông nhỏ. Tiểu tỳ cầm đèn dẫn họ đi theo một cây cầu cong bằng gỗ tới một căn nhà nhỏ nằm bên kia cầu. Trước cửa căn nhà có treo đèn bát giác được đốt lửa. Xung quanh là cả khu rừng, tạo ra một khoảng trời riêng. Lúc này, Pháp Minh so với Long Ưng còn giống tên háo sắc hơn. Y cất tiếng cười dâm đãng mà nói: - To là một chuyện, còn phải có cả kỹ thuật. Bản nhân cam đoan không làm Hoa nương thất vọng. Ha ha. Hoa nương để ngực chạm vào Long Ưng mà cười nói: - Lý đại nhân không thích nói chuyện hay là không có hứng thú đối với ta? Pháp Minh bật cười khanh khách: - Hắn chỉ muốn đè ngay Hoa nương xuống mà xử. Nhưng vì biết tối nay Hoa nương là của ta nên không muốn mất sức mà thôi. Ha ha! Long Ưng bật cười ha hả: - Trương Tam huynh nói đùa. Có điều nghĩ chúng ta là huynh đệ, nếu ngươi không đủ sức thì nhớ lên tiếng cầu cứu, tiểu đệ sẽ tới giúp ha ha. Rõ ràng Hoa nương đã nhận được chỉ thị phải cố lấy lòng hai người, không để cho cả hai cảnh giác nên chẳng hề dám cãi mà còn liếc mắt đưa tình, cười thật quyết rũ. Trong tiếng cười, năm người bước lên bậc tiến vào trong. Bích Đào uyển là một căn phòng hình chữ nhật lưng quay về hướng Bắc, mặt thẳng hướng Nam. Mặt Bắc có đặt hai cái ghế dựa, giữa là bàn trà. Ở hai bên có mấy cái ghế dựa xung quanh bàn tròn. Tất cả đều được làm từ gỗ lim và trang trí theo phong cách cổ. Điều đáng chú ý ở trong phòng đó là hai cây cột gỗ chống đỡ một cái xà ngang được chạm trổ song long chầu nguyệt rất sống động khiến cho căn phòng càng thêm rực rỡ. Trong phòng đã có hai tỳ nữ xinh xắn châm trà rót rượu và chuẩn bị đồ điểm tâm. Nhìn họ thì thấy không giống thiếu nữ người Hán, nhưng nếu xét về nhan sắc thì còn xinh hơn tiểu nữ cầm đèn. Cặp mắt long lanh thi thoảng lại liếc hai người. Lúc bắt gặp ánh mắt của họ, cả hai lại giả như thẹn thùng cúi đầu xuống, đồng thời khuôn mặt còn ửng hồng đầy quyến rũ. Nhưng đối với Long Ưng, thì hắn có thể khẳng định cả hai đã được Đại Giang Liên huấn luyện thành một thứ vũ khí để hút hồn đàn ông. Càng lúc, hắn càng cảm thấy người chủ trì Đại Giang Liên không hề đơn giản. Chỉ với cái thanh lâu này đã vượt qua sự hiểu biết của quốc sư Khoan Ngọc nước Đột Quyết, thậm chí còn hiểu rõ văn hóa trung thổ nên mới bố trí được như vậy. Tỳ nữ cầm đèn treo đèn lên rồi tới mời hai người tới ngồi. Long Ưng đang định bước đi thì Hoa nương lại thốt lên một tiếng nho nhỏ. Hóa ra "Hoa hòa thượng thích rượu thịt" Pháp Minh đã ôm chặt mà thưởng thức cặp môi thơm, đồng thời đôi tay y còn mò loạn trên người nàng. Long Ưng biết y đang dựa vào thủ pháp kích tình độc đáo mà kích thích lửa dục của nàng. Lần này, Hoa nương tử thật sự đã gặp nạn.