[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1014 : Ta còn có thể trồng hoa (1)
Ngày đăng: 05:27 02/09/19
- Ngươi...
Phùng Trần đưa tay chỉ về phía Bạch Tiểu Thuần, muốn mở miệng, nhưng lại nghẹn ở nơi đó, một hồi lâu vẫn nói không ra lời. Thật ra Bạch Tiểu Thuần nói đúng sự thật. Trong ước pháp tam chươ ng không có quy định Bạch Tiểu Thuần không thể bán đan dược...
Vân Lôi Song Tử cũng tức giận vô cùng. Nhưng đồng thời trong lòng có lửa, lại không bạo phát ra dh...
Bạch Tiểu Thuần mắt thấy mấy Thiên Nhân này bị mình chất vấn, nói không ra lời. Tinh thần hắn lập tức phấn chấn, chợt nhìn đệ tử Vân Tông ở bốn phía xung quanh đang tỏ ra phẫn nộ.
- Còn nữa, các ngươi, ta hỏi các ngươi... Bạch Tiểu Thuần ta buộc các ngươi mua đan dược sao?
- Ta không có nói cho các ngươi biết hậu hoạn của đan dược sao?
- Ta không bán cho các ngươi giải dược sao?
- Ta không nhắc nhở các ngươi, lúc ăn đan dược phải chú ý nơi chốn sao?
- Các ngươi là khi dễ ta thành thói quen có đúng hay không? Các ngươi quên Bạch Tiểu Thuần ta, cũng là Thiên Nhân có đúng hay không? Bắc mạch, các ngươi khinh người quá đáng!
Tất cả những tức giận, đè nén trong lòng một tháng qua, Bạch Tiểu Thuần đều phát tiết ra. Âm thanh mang theo thiên ý bạo phát giống như thiên lôi, nổ lớn ở trên toàn bộ trời cao và mặt đất. Trên bầu trời còn hiện ra gương mặt cực lớn của Bạch Tiểu Thuần, khiến cho tất cả đệ tử bắc mạch, mỗi một người bị Bạch Tiểu Thuần mắng, tâm thần chấn động, rốt cuộc một câu cũng nói không được.
Trong lúc nơi này đang giằng co, bỗng nhiên, bên trong quan tài thủy tinh trên trời cao truyền ra giọng nói lạnh như băng của thiếu niên Bán Thần, mang theo vẻ chân thật đáng tin!
- Từ giờ trở đi, không phải ước pháp tam chươ ng, mà là ước pháp tứ chươ ng!
- Không cho phép ngươi ở bắc mạch này buôn bán bất kỳ vật phẩm gì. Nếu như làm trái, trấn áp lôi lao!
Lời của Bán Thần lão tổ lời nói vừa ra, còn có một lực vô thượng, ở trên trời cao tản ra, trực tiếp lại mạnh mẽ loại bỏ ý chí của Bạch Tiểu Thuần, khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở đây kêu lên một tiếng rên rỉ, lảo đảo lùi lại mấy bước. Thoáng cái, khí thế không còn sót lại chút gì.
Khí tức của Bạch Tiểu Thuần không ổn. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía quan tài thủy tinh trên bầu trời. Theo lời Bán Thần lão tổ nói, Phùng Trần cùng đám người Vân Lôi Song Tử, đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần khẽ cười rộ lên.
Đệ tử bắc mạch của bốn phía xung quanh, mỗi một người đều thở phào nhẹ nhõm. Trước đó, bọn họ bị Bạch Tiểu Thuần áp chế có chút sợ hãi. Lúc này Bán Thần lão tổ nói một câu, xua tan khí tức của Bạch Tiểu Thuần, khiến bọn họ đều khôi phục lại. Thời điểm bọn họ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, đều lộ ra sự chán ghét.
Chỉ sợ bọn họ quay đầu lại, vẫn không nhịn được sẽ len lén ăn Trí Huyễn Đan. Nhưng hôm nay, ở trước ý chí của Thiên Nhân cùng Bán Thần, bọn họ biểu lộ ra, chính là căm thù Bạch Tiểu Thuần đến tận xương tuỷ.
- Đến bắc mạch chúng ta, ngươi là Thiên Nhân thì như thế nào!
Đây là ý thức trong lòng phần lớn mọi người lúc này. Chuyện này cũng theo ước pháp tam chươ ng biến thành tứ chươ ng, xem như tuyên bố kết thúc một giai đoạn.
Bạch Tiểu Thuần ở Vân Tông vẫn bị hạn chế, hoàn toàn không thể ra ngoài. Hiện tại lại không thể tiếp tục bán đan dược, khiến cho trong lòng hắn rất khó chịu.
- Mụ nội nó, sớm hay muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ khiến cho bắc mạch ở trước mặt ta phải cẩn thận từng li từng tí!
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng giận. Hắn không khỏi bắt đầu cân nhắc tới trong lời thế giới chi bảo trong lời nữ hài nhi nói.
Hắn vốn vẫn có chút do dự. Nhưng hôm nay do dự đã tiêu tan hơn phân nửa. Chỉ là trong lòng hắn vẫn rầu rĩ. Mặc dù trước bán đan dược đổi lấy rất nhiều linh thạch, khiến cho hắn tu luyện trong thời gian ngắn, có thể miễn cưỡng chống đỡ một chút, nhưng không thể nào kiên trì được quá lâu. Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ biện pháp, có thể vừa không làm trái với ước pháp tứ chươ ng này, lại có thể tu luyện. Nhưng qua hơn mười ngày, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ hồi lâu, cũng không ra được biện pháp phá cuộc.
Đúng lúc này... Nữ hài nhi lần thứ ba thức tỉnh.
Từ trong đầu Bạch Tiểu Thuần, truyền đến âm thanh của nữ hài nhi. Bạch Tiểu Thuần đang tu luyện Nhật Nguyệt Trường Không Quyết, mừng rỡ.
- Ngươi suy nghĩ thế nào?
Bạch Tiểu Thuần nghe vậy hít một hơi thật sâu, sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn hung hăng cắn răng một cái, ở trong đầu truyền ra ý thức.
- Đầu tiên, chuyện này quá đột nhiên. Tự nhiên cho ta tạo hóa như vậy, trở thành chủ nhân của nàng. Chuyện này khiến ta rất khó có thể tin tưởng được. Ta rất nghi ngờ, nàng có mục đích riêng. Xét thấy lai lịch của nàng, cho nên ta mới miễn cưỡng tin tưởng.
- Thứ hai, nàng vẫn luôn cũng không nói gì về chuyện vì sao Thiên Tôn năm đó phải giết nàng!
- Lại nữa, Linh Khê lão tổ mời nàng làm Chân Linh. Sứ mệnh của Linh Khê chính là vì bảo vệ nàng. Nhưng ta không phải... Sứ mạng của ta là bảo vệ Nghịch Hà Tông, bảo vệ người thân bằng hữu, bảo vệ mình. Cho nên, không quan tâm nàng có phải có mục đích khác hay không, cũng không cần sử dụng ở trên người của ta! Nếu không, đối với nàng mà nói, nàng đã chọc ra phiền phức cực lớn. Đối với ta mà nói, cũng sẽ có phiền phức. Đồng thời, cũng khiến cho Linh Khê Tông bảo vệ trên vạn năm, trở thành một chuyện hoang đường tới nực cười!
Bạch Tiểu Thuần truyền ra ý thức, mang theo một sự kiên quyết. Nhưng trên thực tế hắn thấy, mình đây là đang hù dọa đối phương.
Trên căn bản, đối với chuyện này trong lòng Bạch Tiểu Thuần không nắm chắc. Nhưng hắn lại không nhịn được động tâm. Vì vậy lời nói này, chính là nói cho đối phương biết, mình đã nghi ngờ. Đồng thời cũng dùng tình đánh động nàng. Đây là do Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ hồi lâu, mới tổng kết ra một phen.
Nữ hài nhi trầm mặc. Sau một lúc lâu, nàng mới chậm rãi mở miệng.
- Đối với ta mà nói, phiền phức ở đâu?
- Biết sư tôn chân chính của ta, là ai không?
Bạch Tiểu Thuần mừng rỡ. Hắn đã sớm đoán được, có lẽ đối phương sẽ hỏi như vậy. Vì vậy đương nhiên hắn phải tiến hành tiếp việc đe dọa uy hiếp tới cùng. Hắn lập tức hỏi.
- Ừ?
Nữ hài nhi sửng sốt.
- Người canh giữ lăng mộ!
Bạch Tiểu Thuần gằn ra một chữ một.
Hắn vừa nói ra lời này, liền cảm giác được nữ hài nhi chợt chấn động. Đối với nàng mà nói, tin tức này quá mức kinh thiên. Nhưng nàng chưa kịp mở miệng, Bạch Tiểu Thuần lại nói tiếp.
- Biết đệ tử của ta là ai sao?
- Minh Hoàng thế hệ này!
Không đợi nữ hài nhi trả lời, Bạch Tiểu Thuần trực tiếp nói cho nàng đáp án. Đáp án này, khiến cho nữ hài nhi vốn đã không bình tĩnh, trong lòng lại dâng lên dao động mãnh liệt.