[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1186 : Xảy ra chuyện lớn.. (1)
Ngày đăng: 05:29 02/09/19
Trải qua những con Thiên Long Ngư này lăn qua lăn lại, khí tức Trí Huyễn Đan ở trên lưỡi câu cũng đã sớm tiêu tan sạch sẽ. Nếu không, chắc hẳn con Thiên Long Ngư sẽ còn chưa nhả ra.
Mọi người ở bốn phía xung quanh trầm mặc một thoáng ngắn ngủi. Sau đó những tiếng bàn tàn còn ầm ĩ, mãnh liệt hơn so với trước.
- Đây... Đây là đang câu cá sao?
- Từ trước đến nay ta chưa thấy qua người nào có duyên cùng Thiên Long Ngư như vậy...
- Phương diện này có vấn đề. Nhất định là có vấn đề!
Âm thanh như sóng, truyền ra khắp nơi. Bạch Tiểu Thuần liền chột dạ. Nhất là khi nhìn thấy được Hải Thần Đại Tôn đứng ở nơi đó, giống như bị kích thích quá sâu. Toàn thân hắn đều có chút khiếp sợ. Sau đó, hắn vội vàng lấy con Thiên Long Ngư này đi, tiếc nuối dự định kết thúc lần câu cá này.
- Bọn chúng... rốt cuộc vì cắn câu, mà đánh nhau?
Hải Thần Đại Tôn ngây người nhìn Bạch Tiểu Thuần, lại nhìn một chút về phía lưỡi câu quý giá của mình lúc này còn đang ở dưới mặt nước, không có con cá nào hỏi thăm... Hắn cảm thấy mình ở nơi này câu cá hơn một trăm năm, cùng với Bạch Tiểu Thuần câu cá, không phải ở cùng một thiên trì...
Lúc này mắt thấy Bạch Tiểu Thuần muốn đi, hơi thở của Hải Thần Đại Tôn nhất thời vô cùng gấp gáp. Hắn chợt nhảy lên, trực tiếp ngăn cản lối đi của Bạch Tiểu Thuần. Trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang kinh hãi cảnh giác, hai mắt của Hải Thần Đại Tôn đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào….cần câu cá trong tay của Bạch Tiểu Thuần....
- Bạch đạo hữu, cái cần câu cá này của ngươi, có bán hay không?
- A?
Bạch Tiểu Thuần ngẩn ra, nhìn Hải Thần Đại Tôn trước mặt hai mắt đỏ bừng, mơ hồ có chút dữ tợn. Hắn lại cúi đầu nhìn cần câu trong tay mình một chút, lập tức liền hiểu rõ. Hải Thần Đại Tôn này nhìn ra được mánh khóe, cho là mặc dù mình có thể câu được Thiên Long Ngư, tất cả những điều này đều bởi vì cần câu cá này đặc biệt.
- Không hổ danh là Bán Thần lợi hại nhất trên phương diện câu cá... Có thể ở chỗ này câu cá hơn một trăm năm, nhãn lực thật sự quá độc đáo!
Bạch Tiểu Thuần rất xúc động. Thực ra, trọng điểm khiến cho hắn có thể câu cá, chính là mùi Trí Huyễn Đan trên lưỡi câu cá này.
- Bạch đạo hữu, ngươi ra cái giá đi. Lão phu rất muốn có lưỡi câu cá này!
Hải Thần Đại Tôn hít một hơi thật sâu, lúc này mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại. Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần do dự, hắn có chút nóng nảy.
Nếu như đổi lại thành những người khác, hắn đã sớm cướp lấy. Nhưng bản thân Bạch Tiểu Thuần là Thông Thiên Công. Bất luận là chức quan hay tu vi, đều cao hơn bản thân mình. Hai điểm này hắn mặc dù không để ý tới, nhưng hắn vẫn phải e ngại thân phận đứng đầu thế giới Thông Thiên của Bạch Tiểu Thuần.
Do đó, hắn không có cách nào ép buộc, chỉ có thể cam tâm tình nguyện buôn bán.
Mà giờ khắc này mọi người ở bốn phía xung quanh, tất cả sau khi nghe được lời Hải Thần Đại Tôn nói, đều thi nhau chuyển suy nghĩ đến trên chiếc cần câu này. Càng nghĩ bọn họ càng cảm thấy cần câu này có vấn đề. Dần dần, trong mắt bọn họ đều lộ ra nhiệt tình như lử.
Chỉ là e ngại thân phận của Hải Thần Đại Tôn, trong lòng bọn họ đều do dự. Nhưng có một vài tu sĩ mắt thấy tình cảnh như vậy, lập tức liền lấy ra ngọc giản, nhanh chóng truyền âm, nói chuyện này cho quyền quý phía sau gia tộc.
- Bạch đạo hữu, ngươi mới tới Thánh Hoàng Thành ta, trong tay nhất định không tính là dư dả. Như vậy... Lão phu ra trăm vạn tinh thạch, mua cái cần câu này của ngươi có được không!
Hải Thần Đại Tôn vội vàng nói. Hắn cũng lo lắng còn kéo dài, sau khi bị những người khác nghe được, chắc hẳn cũng tới cướp nhau mua. Tới khi đó, hắn muốn thuận lợi lấy được cái cần câu cá này, lại càng khó khăn.
- Cái này...
Bạch Tiểu Thuần do dự một chút. Hắn không phải là không muốn bán. Nhưng hắn thật sự biết cần câu cá này đã mất hiệu lực. Nếu bị người mua đi, căn bản là câu không ra Thiên Long Ngư. Nếu như bán, vậy quá lừa người.
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình là một người tốt. Loại chuyện trắng trợn lừa người như vậy, hắn làm luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
- Hải Thần Đại Tôn, cần câu cá này cho dù ngươi mua, cũng vô dụng.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, cuối cùng vẫn quyết định bản thân mình không hãm hại lão đầu này. Lúc lời nói vừa ra, Hải Thần Đại Tôn lập tức sốt ruột. Hắn đang muốn mở miệng, nhưng lại bị Bạch Tiểu Thuần giơ tay lên ngăn cản.
Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, trên người lộ ra một cảm giác phóng khoáng, lo lắng mở miệng.
- Hải Thần Đại Tôn, câu cá không thể nôn nóng. Cần phải biết rằng có được là do ta may mắn, mất đi là số mạng của ta. Trong lòng hiểu được như vậy, có khả năng tâm bình khí hòa, tự nhiên tâm thần cũng có thiên địa, thiên địa nạp vạn vật. Vạn vật có linh, cùng người khác sinh ra cộng hưởng. Đồng thời, lại khiến Thiên Long Ngư cảm giác ứng với, do đó chủ động tiến tới, kết làm duyên suốt đời. Đây là nhân sinh.
- Ngươi xem, ta vừa rồi là đang câu cá, nhưng trên thực tế, Bạch mỗ là đang suy tư nhân sinh. Sở dĩ những con cá kia đến, không phải là bởi vì lưỡi câu, mà bởi vì bọn chúng muốn trở thành một phần cuộc sống ta của ta.
Bạch Tiểu Thuần một tay cầm cần câu, một tay đặt ở sau người, dáng vẻ xúc động, lời nói vang vọng. Mọi người ở bốn phía xung quanh nghe được đều có chút sửng sốt.
Sắc mặt Hải Thần Đại Tôn nhất thời đen lại. Những lời nói này là dô hắn giống như khoe khoang, nói ra khỏi miệng, vào thời điểm trước khi Bạch Tiểu Thuần câu cá. Lúc này hắn nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy Bạch Tiểu Thuần trước mắt này đáng giận đến cực hạn. Bạch Tiểu Thuần càng từ chối như vậy, hắn lại càng kiên định.
- Sẽ cho ngươi thêm ba mươi viên Thần Chướng Đan!
Hải Thần Đại Tôn cắn răng mở miệng. Đối với cần câu cá này, hắn thật sự đã rơi vào tình thế bắt buộc. Cho dù chỉ có thể câu được mấy con, hắn cũng cảm thấy giá trị.
- Hải Thần Đại Tôn, ngươi đi mua cần câu cá này, thật sự vô dụng. Ngươi cần gì phải gây khó xử cho ta.
Bạch Tiểu Thuần rất đau đầu.
- Bớt nói nhảm đi. Cho dù là vô dụng, lão phu cũng muốn mua. Cẽ cho ngươi thêm mười viên Tiên Khư Đan. Nói một câu, bán hay không!
Hải Thần Đại Tôn càng đỏ mắt hơn, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.
- Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ. Kinh nghiệm và lý lịch của lão phu ở Thánh Hoàng Triều cực cao. Trần Tô nhìn thấy lão phu, cũng phải gọi một tiếng sư tôn!