[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1195 : Thứ tốt (1)

Ngày đăng: 05:30 02/09/19

Mọi người trầm mặc. Mỗi một người lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong thần sắc khó nén sự cổ quái. Nói chuyện khoác loác, người người thường có, vốn không tính là gì cả. Mà nếu giống như Bạch Tiểu Thuần, ở trước mặt mọi người mặt, nói khoác giả tạo như vậy... Hết lần này tới lần khác hắn vẫn là một biểu tình làm như có thật. Cái này khiến cho mọi người không thể không phục. Bọn họ lại liên tưởng đến trước đây, khi Bạch Tiểu Thuần ở trước mặt Thánh Hoàng, cũng nói khoác không biết ngượng, tiếc nuối vận khí Tà Hoàng tốt, cho nên không bị hắn trói bắt đi, Trần Tô vội ho một tiếng, chủ động chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, cùng Cổ Thiên Quân trò chuyện một ít về chuyện tu luyện. Ánh mắt mấy vị khác từ trên người Bạch Tiểu Thuần chuyển sang cười ha hả, nói đến những chuyện khác, không nhắc tới hạt sen nữa. Bọn họ cũng không cho Bạch Tiểu Thuần có thêm cơ hội nói khoác. Bạch Tiểu Thuần nói khoác, bọn họ nghe được, đều cảm thấy toàn thân nổi da gà. - Tuyết Liên mười vạn năm... Tuyết Liên này vận khí thật tốt, mười vạn năm cũng không có bị người hái đi! - Linh Vĩ Kê hủy thiên diệt địa... Mụ nội nó, nói khoác không có việc gì. Nhưng có thể nói khoác nghiêm túc một điểm hay không? Trong khi đặt tên cũng sa hoa một chút, nhưng hết lần này tới lần khác lại trắng trợn như vậy. Dựa theo lối nói của hắn, chắc hẳn chỗ của bọn họ nếu có Thiên Long Ngư, tên nhất định là Thiên Long Ngư tinh không vô địch chí tôn tiên giới thiên địa vô thượng! - Khoa trương nhất chính là tiên tiêu năm mươi vạn năm. Đáng chết, ta lại chưa nghe nói qua, thứ này có năm mươi vạn năm! Trong lòng của mọi người thầm oán thầm. Bọn họ không tiếp tục để ý tới Bạch Tiểu Thuần. Trong lòng Bạch Tiểu Thuần đắc ý, ngạo nghễ quét ngang mọi người, thầm hừ một tiếng. Hắn suy nghĩ nếu bàn về chuyện nói khoác, trước đây mình tuy không có, nhưng chỉ cần động não một chút, là có thể thổi chết đại lục Vĩnh Hằng. Cũng không lâu lắm, lục tục có không ít tu sĩ Thánh Hoàng Thành đều đến. Ngay cả vị Hải Thần Đại Tôn câu cá câu hơn một trăm năm kia, cũng hăng hái bừng bừng đi tới hoàng cung. Sau khi nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần, chỉ sợ trong lòng hắn rất xem thường đối với Bạch Tiểu Thuần. Nhưng ngoài mặt bọn họ vẫn lộ ra vẻ tươi cười. Còn có một vài gia hỏa từng nhận được Thiên Long Ngư của Bạch Tiểu Thuần, tiến lên vẫn hàn huyên vài câu. Nhưng trong xương cốt bọn họ vẫn khinh thường hắn. Loại tâm tư cho rằng không phải tộc loại của ta hắn tất có ý khác. Qua cách tươi cười, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận rất rõ ràng. Chỉ có điều dối với chuyện này, Bạch Tiểu Thuần ở Thánh Hoàng Thành mấy ngày này, đã tập mãi thành thói quen. Nếu có một ngày bọn họ không có tính bài ngoại, Bạch Tiểu Thuần nói không chừng còn có thể không thích ứng. Sau khi quen với lời nói và phương pháp làm việc của những người này, trên mặt Bạch Tiểu Thuần cũng lộ ra ý cười, đáp lại từng người một. Đối với những người tới hàn huyên, cũng không chậm trễ chút nào nắm lấy cơ hội, há miệng ra liền nói ra những lời khoác lác như vậy. Không bao lâu, khi trên quảng trường của hoàng cung gần như không còn chỗ ngồi nào. Có tiếng chuông vang vọng. Mọi người đều yên tĩnh lại. Bóng dáng Thánh Hoàng từ bên trong đại điện đi ra, trên mặt nở nụ cười ấm áp. Sau khi hắn xuất hiện, tất cả mọi người đứng dậy bái kiến. - Tất cả ngồi xuống. Hôm nay Liên Yến, bản hoàng cùng các vị hưởng dụng Tiên Liên. Thánh Hoàng cười nói, rất hiền hoà ngồi ở trên thủ vị, sau đó ánh mắt đảo qua Bạch Tiểu Thuần, dáng vẻ tươi cười vẫn còn, thậm chí còn gật đầu. Mọi người cùng kêu lên tạ ơn, sau đó mới ngồi xuống. Bạch Tiểu Thuần cũng theo mọi người, lúc này sau khi ngồi xuống, trơ mắt nhìn Thánh Hoàng. Đối với việc nhấm nháp hạt sen tiếp theo, hắn rất chờ mong. Không để cho mọi người đợi lâu, mắt thấy mọi người ngồi xuống, Thánh Hoàng mỉm cười giơ tay phải lên, vung mạnh bốn phía xung quanh. Nhất thời thiên địa gió nổi mây phun mênh mông cuồn cuộn, có một cái bàn tay ở trên trời cao huyễn hóa ra. Bàn tay này tản ra sự thần thánh sắc bén. Còn có uy áp khiến cho Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, đang khuếch tán ra. Ở trong ánh mắt của mọi người, cái bàn tay này bỗng nhiên hạ xuống, lao thẳng đến thiên trì. Bàn tay này trực tiếp đảo qua những đài sen lộ ra trên mặt nước. Nhất thời những đài sen này đang nở rộ, từ bên trong bay ra từng hạt sen màu vàng! Về phần những đài sen đó, hạt sen bị lấy ra, không bị phá hỏng quá nhiều. Theo hạt sen biến mất, chúng chậm rãi một lần nữa chìm vào trong thiên trì. Những hạt sen đó lớn giống như nắm đấm, nhỏ lại là hạt đào, số lượng không nhiều lắm, chỉ có hơn mười hạt, bị bàn tay to kia bắt lại. Ở thời điểm xuất hiện, chúng đã ở trước mặt Thánh Hoàng. Hơn mười hạt sen tản ra ánh sáng màu vàng. Đồng thời, còn có mùi thơm nồng nặc khuếch tán tám phương, khiến cho bốn phía xung quanh mơ hồ xuất hiện sương mù. Từ phía xa nhìn lại, dường như hoàng cung đã hóa thành Tiên Cảnh. Mùi thơm này tản vào trong mũi của mọi người, khiến cho tất cả mọi người nơi đây đều mừng rỡ. Bạch Tiểu Thuần còn dùng sức hút vài hơi. Hắn chỉ cảm thấy tu vi trong cơ thể đã tăng nhanh hơn so với thường ngày rất nhiều. - Trần Tô Thiên Tôn, Cổ Thiên Tôn, Chu Thiên Tôn, ba vị Thiên Tôn bảo vệ Thánh Hoàng Triều ta. Không có các ngươi, sẽ không có Thánh Hoàng Triều. Bản hoàng từng nói, cùng mọi người chia xẻ thiên hạ. Tiên Liên cũng là như vậy. Tiếng cười của Thánh Hoàng truyền ra. Ba người Cổ Thiên Quân đứng dậy cúi đầu. Đồng thời, thình lình có hơn phân nửa số hạt sen lao thẳng đến ba người. - Thiên Vương trấn giữ triều, đều có công giúp đỡ. Bản hoàng đã có lời thề, cũng nguyện sẽ cùng các vị chia xẻ thiên hạ, tất nhiên được ban thưởng! Thánh Hoàng lại phất tay. Có một phần Tiên Liên bay về phía bảy tám người xung quanh. Sau khi mỗi một người bắt được hạt sen, đều đứng dậy cúi đầu. Lúc này, số lượng hạt sen đầu tiên, số hạt sen bay lơ lửng ở trước mặt Thánh Hoàng chỉ còn có năm hạt. Phần lớn đều hơi nhỏ một chút. Nhỏ nhất dường như chỉ có hơn nửa hạt đào. Rõ ràng hình dáng có chút non. Bạch Tiểu Thuần trơ mắt nhìn những hạt sen đó thoáng cái ít đi nhiều như vậy, liên tục hai lần đều không có mình. Hắn có chút sốt ruột, trông mà thèm. Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, tranh thủ có thể khiến cho Thánh Hoàng chú ý tới mình. - Ta cũng là công hầu. Thời điểm Bạch Tiểu Thuần đang cân nhắc xem làm thế nào nhắc nhở Thánh Hoàng một chút, ánh mắt Thánh Hoàng lóe lên, nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, sau đó có chút do dự, vung tay phải lên.