[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1202 : Còn có ngó sen...
Ngày đăng: 05:30 02/09/19
Sợ là cả bên trong Thánh Hoàng Thành, người ngoài mặt nổi có thể động tới hắn, chỉ có một không hai có hai.
Chỉ sợ xem như là Thánh Hoàng, e ngại đối với Bạch Tiểu Thuần cũng sẽ càng nhiều hơn một chút. Về điểm này từ trên sắc phong trước đó, mọi người có thể nhìn thấy được một chút.
Sự thực cũng đúng là như thế. Trong chớp mắt vừa rồi này, khi mắt nhìn thấy những đài sen trống rỗng, mục tiêu đầu tiên xác trong lòng Thánh Hoàng xác định, chính là Bạch Tiểu Thuần. Nếu không phải hắn nhận ra thân phận của con rùa đen nhỏ, sợ là đã lập tức trấn áp Bạch Tiểu Thuần.
Thật sự nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn. Từ trước tới nay chưa từng bất kỳ một tu sĩ nào, dám ở Thánh Hoàng Thành làm ra chuyện lớn như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác lai lịch của con rùa đen nhỏ quá lớn. Nhất là trong truyền thuyết, rùa Vĩnh Hằng cam tâm tình nguyện ở bên cạnh, có thể khiến cho tu sĩ nắm giữ đối với niệm lực, vượt qua mức người bình thường suy nghĩ. Đối với Thánh Hoàng mà nói, một chút tác dụng này còn lớn hơn nữa. Thậm chí có thể nói, đối với chuyện hắn đột phá Thái Cổ, cũng có trình độ thúc đẩy nhất định.
Cho nên tim Thánh Hoàng cũng đập rộn lên, vô cùng vui mừng bất ngờ.
Mà con rùa đen nhỏ nói ra những lời lẽ này, những người khác vì nắm giữ tin tức không nhiều lắm, hiểu cũng sẽ không giống như nhau. Nhưng đối với Thánh Hoàng mà nói, hắn hiển nhiên là nghe được chân ý của phương diện này.
Đây là rùa Vĩnh Hằng của Bạch Tiểu Thuần!
Mà một khi rùa Vĩnh Hằng nhận chủ, trong thời gian ngắn cũng sẽ không thay đổi. Cho dù giết chết Bạch Tiểu Thuần cũng không có tác dụng, ngược lại sẽ khiến rùa Vĩnh Hằng thù địch.
Có thể khiến cho rùa Vĩnh Hằng cam tâm tình nguyện ở lại Thánh Hoàng Thành, biện pháp tốt nhất, chính là... thu được sự đồng ý của Bạch Tiểu Thuần!
Ở trong mắt Thánh Hoàng, mỗi người đều có giá trị của hắn. Thiên Tôn như vậy, Bán Thần cũng vậy. Trước đó, Bạch Tiểu Thuần vì thân phận thế giới Thông Thiên của hắn, cho nên giá trị từ trình độ nào đó, cũng không chênh lệch so với Thiên Tôn là bao nhiêu. Nhưng hôm nay, sau khi lại thêm rùa Vĩnh Hằng, giá trị to lớn của Bạch Tiểu Thuần, đã đến mức độ khiến cho Thánh Hoàng cũng cực kỳ e ngại.
Những tâm tư này của hắn, mặc dù quyền quý của Thánh Hoàng Thành không hoàn toàn hiểu rõ, lại có thể đoán ra được bảy tám. Lúc này bọn họ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ.
- Gia hỏa đáng chết này, ăn nhiều Thiên Long Ngư như vậy, lại ăn nhiều hạt sen như vậy, vẫn có thể còn sống tốt!
- Đây là một tai họa. Thiên Long Ngư bị hắn đạp hỏng. Thánh Hoàng Thành thiếu chút nữa bị hắn làm hỏng. Hạt sen cũng gần như không còn. Đồng mưu với hắn, lại còn thành thánh quy!
- Trước đây không nên để cho hắn ở lại Thánh Hoàng Thành!
Nhìn theo bóng lưng của Bạch Tiểu Thuần, trong lòng mọi người đều ủy khuất. Mỗi một người đều lần lượt rời đi. Rất nhanh, trên toàn bộ quảng trường chỉ còn lại một người, ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Người này chính là vị Lưu Thiên Hầu kia. Lúc này hắn đã không chỉ là buồn bực, mà có chút mất hồn mất vía. Trước khí thế năm trăm tội lớn dâng lên, hóa thành lời nói, không đợi nói xong, đã bị tiếng cười của Thánh Hoàng cắt ngang. Sau đó lại phát sinh một loạt chuyện, càng làm cho hắn hoàn toàn há hốc mồm.
- Năm đó cũng như vậy...
Thân thể Lưu Thiên Hầu run rẩy, bóng người hiu quạnh vô cùng...
Thời gian nửa tháng rất nhanh đã trôi qua.
Phong ba hạt sen ở bên trong Thánh Hoàng Thành này đã tiêu tan. Nhưng ít đi những hạt sen đó, khiến cho Thánh Hoàng Triều lần này không có người nào có thể lấy được. Chuyện này ảnh hưởng không nhỏ. Dần dần đã khuếch tán tới bên trong hai Tiên Vực lớn của Thánh Hoàng Triều.
Chỉ có điều so sánh với việc này, sắc phong thánh quy mới là chuyện lớn chấn động toàn bộ Thánh Hoàng Triều. Thậm chí Tà Hoàng Triều cũng chấn động không dừng.
Về phần Bạch Tiểu Thuầ. Trong nửa tháng này hắn cũng khó có được sự yên tĩnh trở lại. Hắn một lần cũng không có ra ngoài, cả ngày khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Sau khi ăn từng viên hạt sen cùng tiên đan xong, tu vi của hắn càng ngày càng tăng!
Mặc dù còn không có đột phá trở thành Thiên Tôn, nhưng dĩ nhiên khoảng cách cũng càng lúc càng gần. Chỉ có điều đến lúc này, ngay cả hạt sen cùng tiên đan cũng đã dần dần mất đi hiệu quả. Tu vi của Bạch Tiểu Thuần dừng lại ở đại viên mãn đỉnh phong. Dường như phía trước có một tầng vách ngăn không nhìn thấy được, khó có thể phá tan.
- Chỉ thiếu chút nữa...
Bạch Tiểu Thuần có chút buồn bực. Hắn biết biện pháp giải quyết, hoặc chính là dựa vào thời gian, từ từ hao mòn vách ngăn, dần dần đột phá. Hoặc chính là cần phải có tiên vật mạnh hơn nữa, không ngừng nỗ lực cho đến lúc phá được vách ngăn.
Cùng lúc đó, con rùa đen nhỏ nhận sự chú ý của mọi người, trong nửa tháng này có thể nói là phong sinh thủy khởi. Thánh Hoàng tất nhiên sẽ không làm khó nó, chỉ yêu cầu mỗi ngày hai canh giờ, ở bên cạnh Thánh Hoàng trong lúc tu luyện. Những thời điểm khác, hắn không hạn chế con rùa đen nhỏ ra vào.
Mà ở bên trong Thánh Hoàng Thành, con rùa đen nhỏ an toàn không cần lo lắng. Điều này khiến cho con rùa đen nhỏ có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Cho dù nó muốn ăn Thiên Long Ngư, cũng không có người dám quản...
Về phần hạt sen... lại phải nhìn tâm tình của con rùa đen nhỏ. Nó cũng đi tìm Bạch Tiểu Thuần. Đối với chuyện lúc trước, một người một quy tùy ý nói chuyện. Sau đó, Bạch Tiểu Thuần lại hiểu rõ ràng tất cả. Trong lòng nói không hâm mộ chính là không thể. Nhất là mỗi lần con rùa đen nhỏ đến, vỏ rùa cũng đều càng sáng rỡ. Hiển nhiên nó là ăn rất tốt...
Càng khoa trương hơn, là con rùa đen nhỏ cũng mập lên...
- Ai, thật là không có biện pháp. Tiểu Thuần Tử à, ngươi cũng không biết, ta mỗi một ngày đều khổ cực.
- Nhiều tiên đan như vậy, ta cũng ăn đến phát ngấy. Nhưng lão gia hỏa Thánh Hoàng kia, hết lần này tới lần khác cứ muốn cho ta. Còn có Thiên Tôn kia tên cái gì Trần Tô, cũng như vậy.
- Nhất là Cổ Thiên Quân. Thật là quá đáng. Ngươi còn không biết đâu. Hắn lại có thể tìm cho ta một đám mẫu quy. Những con mẫu quy này, mỗi một con đều không biết xấu hổ, nối đuôi nhau muốn đẻ trứng cho ta!
- Thật là phiền não.
Con rùa đen nhỏ thở dài một tiếng, bộ dạng rất bất đắc dĩ. Nhưng trong thần sắc hắn lại không che giấu được được sự đắc ý cùng khoe khoang. Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy rõ ràng tất cả.
Mặc dù mỗi lần còn rùa nhỏ đến, đều sẽ mang cho Bạch Tiểu Thuần không ít tiên đan. Nhưng những thứ này đối với tu vi Bạch Tiểu Thuần đã đến Bán Thần đại viên mãn mà nói, cũng không đủ để phá tan vách ngăn.