[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1211 : Tự nghĩ ra đường! (2)

Ngày đăng: 05:30 02/09/19

- Hắn ở Thánh Hoàng Thành mới hơn một năm, kết quả... Thiên Long Ngư ít đi phân nửa, hạt sen ít đi bảy phần. Ngay cả củ sen... cũng mất đi không ít!! Thánh Hoàng nhà lớn nghiệp lớn, tổn thất tiếp nữa, chúng ta không tốt được! - Ta có thể xác định, tiếp tục như vậy nữa, với lực gây tai họa của người này, theo tu vi của hắn là Thiên Tôn, hắn nhất định sẽ đặt mục tiêu ở trên người chúng ta. Đến lúc đó đánh cũng đánh không lại. Người này lại am hiểu nguỵ biện. Chúng ta sẽ gặp nguy hiểm! Sau khi mọi người gần như đạt được nhất trí ở trên ý thức này, đến những quyền quý từ bên trong Thánh Hoàng Thành, mỗi người đều lập tức thỉnh tấu Thánh Hoàng. - Bệ hạ, Thông Thiên Công thăng cấp Thiên Tôn, đây là một chuyện lớn của Thánh Hoàng Triều ta. Thần thỉnh tấu, lấy thân phận cùng công lao của Thông Thiên Công, tiếp tục ở lại Thánh Hoàng Thành đã không thích hợp nữa. Hắn chắc hẳn nên đi tớiTiên Vực thứ hai, làm Thiên Tôn trấn thủ Tiên Vực thứ hai! - Bệ hạ, Tiên Vực thứ hai quanh năm mâu thuẫn chinh chiến cùng Tà Hoàng Triều. Triệu Nguyên Hàn Thiên Tôn đã trấn thủ ở nơi đó nhiều năm. Đối với Thánh Hoàng Triều ta mà nói, bất kể là công lao hay khổ lao đều cực lớn. Cũng có thể để cho lão nhân gia ta trở về an dưỡng tuổi thọ. - Không sai. Bệ hạ, thần cũng thỉnh tấu, để cho Thông Thiên Công rời khỏi... Chúng ta không thể để cho Thông Thiên Công thất vọng đau khổ. Hắn đã có danh trạng bắt trói Thiên Tôn. Cao loa lớn như vậy, làm sao có thể không để cho thực chức! Thỉnh tấu đến từ quyền quý khắp trong triều, tất cả hội tụ đến trước mặt Thánh Hoàng. Cũng có không ít tu sĩ tự mình đến, tận tình mở miệng. Phong thái của mỗi người đều nhất trí, Bạch Tiểu Thuần tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại Thánh Hoàng Thành! Cho dù là Thánh Hoàng, lúc này cũng vô cùng đau đầu. Hắn từ lâu đã ý thức được, trước đó mình để Bạch Tiểu Thuần ở tại chỗ này, có chút khinh thường. Thật ra hắn cũng không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thuần này có thể lăn qua lăn lại như vậy. Hết lần này tới lần khác còn không có lộ ra nhược điểm. Mỗi lần lăn qua lăn lại, đều sẽ làm giá trị của bản thân hắn, lớn hơn một ít. Nhất là nghĩ đến Thiên Long Ngư của mình, nghĩ tới tương lai rất nhiều năm đều không có hạt sen, nghĩ đến những lá sen khô vàng này cùng với hoa sen ủ rũ, Thánh Hoàng cũng có loại dự cảm mãnh liệt, nếu như mình lại cố ý lưu Bạch Tiểu Thuần lại, Thánh Hoàng Thành chắc hẳn thật sự sẽ kết thúc. Mà nhìn những tu sĩ quyền quý kia một chút, Thánh Hoàng cũng có thể hiểu được, biết được những người này đang khiếp sợ. Bọn họ lo lắng sau khi Bạch Tiểu Thuần xuất quan, sẽ phát huy lực gây tai họa của hắn ảnh hưởng đến trên người bọn họ. Đù sao đến nay, gặp tai họa từ Bạch Tiểu Thuần, hình như chỉ có mình... - Bạch Tiểu Thuần đáng chết này! Thánh Hoàng nghĩ đến đây, càng tức giận. Nhất là liên tưởng một chút tới hình ảnh sau này, hắn lại thở dài một tiếng. Hắn hiểu rõ đến khi đó, mình đâm lao phải theo lao, đánh cũng không được, không đánh cũng không được. Tà Hoàng Triều cũng nhất định sẽ nhân cơ hội này, cố gắng hết sức lôi kéo... Tất cả những điều này, khiến cho Thánh Hoàng càng thêm đau đầu. - Bạch Tiểu Thuần đáng chết này, thế nào lại có thể lăn qua lăn lại như thế!! Sớm biết rằng như vậy, ta cũng không cần hắn ném danh trạng! Thánh Hoàng lại thở dài. Hắn đang muốn có quyết định. Nhưng vừa nghĩ tới nếu ném Bạch Tiểu Thuần tới Tiên Vực thứ hai, như vậy Tiên Vực thứ hai có thể... cũng sẽ nguy hiểm! Nếu như đổi lại là trước kia, Thánh Hoàng tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy. Nhưng trải qua một năm này, tự mình thể nghiệm năng lực gây họa của Bạch Tiểu Thuần, Thánh Hoàng cũng sợ. Nhưng hết lần này tới lần khác Bạch Tiểu Thuần đã là Thiên Tôn, không có khả năng bổ nhiệm làm tôn sư cho một châu. Dù thế nào, cũng phải là tôn sư Tiên Vực mới có thể. Ở trong thời điểm Thánh Hoàng đang rầu rĩ, văn võ toàn triều lục tục thỉnh tấu, bên trong Thánh Hoàng Thành, trong phúc địa của Bạch Tiểu Thuần, hắn khoanh chân tĩnh tọa, đang nhớ lại quá khứ của cả đời mình. Hai mắt lặng lẽ mở, mang theo một tia hiểu ra, mang theo một tia mờ mịt, thì thào nói nhỏ! - Hồi ức của ta, tất cả mọi thứ ở thế giới Thông Thiên, tất cả ký ức từ khi bắt đầu sinh ra, đều là quá khứ... - Đạo chủng mọc rễ, cuối cùng nở rộ ra đạo niệm... - Dung hợp với nhau, chính là... Quá khứ niệm! - Bất Tử Quyển, bên trong Trường Sinh Quyển, mặc dù không rõ ràng cho thấy sự liên quan cùng với thời gian, nhưng lại đều ý ngầm trong đó. Nếu như thế, quyển thứ ba của ta... Bạch Tiểu Thuần nhỏ giọng nói. - Lấy ký ức trong quá khức của ta, lại hóa quá khứ niệm! - Lấy lời ta nói lúc này, nhưng hóa thanh hiện tại niệm! - Lấy số phận của ta sau này, lại hóa thành niệm tương lai Theo ba câu này nói ra, khí tức ứ đọng ở trong ngực Bạch Tiểu Thuần lên xuống không ngừng. Trong mắt của hắn phần nhiều sự hiểu ra. Sự mờ mịt lại nhanh chóng tiêu tan. Thay vào đó chính là càng thêm tỉnh táo. Nhất là giọng nói của hắn, giống như ẩn chứa lực quy tắc kỳ dị nào đó, ở bên trong phúc địa này chợt xa chợt gần. Dường như ở bên tai, lại dường như ở bên ngoài bầu trời, giống như bây giờ nói ra, nếu như quá khứ niệm, càng giống như từ tương lai truyền vào. Càng ảnh hưởng tới hư vô ở bốn phía xung quanh, khiến cho từng vết nứt, vòng xoáy liên tiếp, từng mảnh một thật gió bão giống như bị nén lại, ở bên trong phúc địa này, tùy ý có thể thấy được. Nhưng hết lần này tới lần khác... Không có bất cứ chấn động nào truyền ra bên ngoài phúc địa! Lúc này nếu như có người ngoài ở bên trong phúc địa này, nghe được lời Bạch Tiểu Thuần nói, nhất định sẽ cảm nhận được rõ ràng, thời gian trong phúc địa toàn bộ này trôi qua, hình như mơ hồ, xuất hiện sự vặn vẹo, có khác nhau cùng với bên ngoài! Dường như, quá khứ, hiện tại, sau này, ba thứ trong đó, ở trong phúc địa này, có trình độ dung hợp nào đó, lại xuất hiện mức độ va chạm nhất định! Nói không rõ, không nói rõ, huyền diệu đến cực điểm. Đồng thời, càng nghe rợn cả người! Thật ra, lúc này Bạch Tiểu Thuần sáng tạo ra công pháp, vượt ra ngoài sự tưởng tượng của những người khác. Cho dù chỉ là hình thức ban đầu, nhưng đủ khiến cho những người biết được, tâm thần chấn động mãnh liệt. Phải biết rằng, cho dù là Thiên Tôn, mặc dù có thể hồi tưởng ngắn ngủi, nhưng đây chẳng qua là đạo pháp. Thậm chí ở trình độ nào đó, là Hoàng giả Thái Cổ mượn lực của hoàng triều. Nhưng ở chỗ Bạch Tiểu Thuần... Lại lập ý lên, đã lục lọi đến đạo thời gian!