[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1222 : Khí tức Chúa Tể! (2)
Ngày đăng: 05:30 02/09/19
Nhưng trong số mọi người đứng ở phía Tà Hoàng Triều có một vị Bán Thần đại tôn, lúc này không nhịn được cười lạnh châm chọc.
- Bạch Thiên Tôn, ngươi đường đường là Thiên Tôn, thân là người thượng vị, phải có chút phong độ của thượng cấp. Ngươi ở chỗ này hô to đại náo, cùng người đàn bà chanh chua có gì khác biệt? Nếu ngươi thật sự có mặt mũi, có dám lấy bảo vật phòng hộ của ngươi xuống, lại kêu một câu tương tự đi!
Bán Thần mở miệng này, là một nam tử trung niên, cũng khôi ngô giống như Quảng Mục Thiên Tôn. Hắn còn là đệ tử của Quảng Mục.
- Ngươi là ai?
Bạch Tiểu Thuần liếc mắt nhìn Bán Thần vừa nói chuyện này. Trong lòng hắn chợt cảnh giác. Hắn cảm thấy gia hỏa này ngôn từ có chút sắc bén, thoạt nhìn tuy là một hán tử cường tráng, nhưng trên thực tế mồm mép cũng không đơn giản.
- Tại hạ là Lý Đông Hạo!
- Được, ta lấy pháp bảo xuống. Tới đi, Lý Đông Hạn, ngươi tới đánh ta một quyền! Ngươi không đánh ta, ta có thể đánh ngươi.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, lập tức mở miệng. Những lời lẽ vô sỉ của hắn, cho dù là đám người của Thánh Hoàng Triều cũng cảm thấy nghe không nổi nữa...
Bản thân hắn là Thiên Tôn, bảo một Bán Thần đi đánh một quyền. Cho dù Bạch Tiểu Thuần không có bảo vật phòng hộ, nhưng có sự chuẩn bị. Bán Thần một quyền hạ xuống, lấy lực đạo chủng Thiên Tôn của hắn, cũng có thể chấn động khiến Lý Đông Hạo này bị trọng thương.
Cũng giống như đạo lý một tu sĩ Trúc Cơ, kêu người phàm đi đánh một quyền vậy...
Lý Đông Hạo cũng bị lời nói của Bạch Tiểu Thuần làm cho luống cuống. Hắn càng giận dữ hơn, đang muốn mở miệng. Nhưng vào lúc này, cột ánh sáng từ Tà Hoàng Triều tới đã tiêu tan. Theo một nhóm tu sĩ cuối cùng tới chỗ cây quạt này, chung quy số lượng người đã vượt quá bốn mươi chín người...
Sau đó, đột nhiên toàn bộ quạt tàn, thật giống như bị động phải cấm chế nào đó. Tất cả xương quạt, mặt quạt còn sót lại, thậm chí tất cả bên trong cây quạt này, ở trong một tích tắc này, đều bạo phát ra ánh sáng mãnh liệt!
Tia sáng này mãnh liệt tới mức trình độ, chớp mắt đã chói lòa. Vào giờ phút này, khiến cho trong đầu tất cả mọi người đều ầm một tiếng, mất đi tất cả ý thức!
Cho dù bản thân đám người Bạch Tiểu Thuần là Thiên Tôn, cũng không cách nào tránh khỏi. Ở trong tia sáng chói mắt kia, toàn thân bọn họ chấn động. Cuối cùng, bọn họ cũng giống như những Bán Thần cùng Thiên Nhân kia, hoàn toàn không có một chút sức chống cự nào, lại trực tiếp mất đi ý thức!
Ở trong tia sáng này, toàn bộ quạt tàn, giống như bên trong tinh không tối tăm, đột nhiên xuất hiện một ngôi sao sáng ngời!
Ánh sáng ngôi sao này, thậm chí cũng che giấu người khổng lồ Chúa Tể ở bên cạnh, còn làm cho vô số tu sĩ bên trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng, lúc này sau khi ngẩng đầu lên, kinh ngạc la lên thất thanh!
- Đó là ánh sáng gì vậy?
- Trời ạ, đây là... Đây là thế nào!
- Là cái quạt tàn kia. Nó lại có thể tản ra ánh sáng như vậy!
Ở Tà Hoàng Triều, Thánh Hoàng Triều, ở trên năm Tiên Vực lớn này, lúc này có vô số người nhận thấy được sự khác thường trên trời cao. Tâm thần mỗi người đều bị chấn động. Bọn họ còn cảm nhận được trên quạt tàn sáng ngời giống như ngôi sao này, có khí tức mênh mông không có cách nào hình dung, ùn ùn kéo đến, hạ xuống toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng!
Sau khi đám Thiên Tôn như Trần Tô, Công Tôn Uyển Nhi hiện tại đang ở lại trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng cảm nhận được khí tức này, ở một tích tắc này, tâm thần của bọn họ chợt dâng lên sóng lớn ngập trời.
- Khí tức này... vượt qua Thái Cổ!
Thế giới chấn động, thiên địa biến sắc. Tất cả Thánh Hoàng Triều, Tà Hoàng Triều đều hoảng sợ. Nhất là hai người Thánh Hoàng cùng Tà Hoàng, sau khi cảm nhận được khí tức này, trong lòng của bọn họ giống như long trời lở đất. Thần sắc hai người hoàn toàn đại biến. Trong nháy mắt bọn họ biến mất ở trong hoàng cung của từng người. Thời điểm bọn họ xuất hiện, thình lình ở trên trời cao, ở bên ngoài cây quạt này!
Đối mặt với ánh sáng khiến cho tâm thần bọn họ cũng phải chấn động, bọn họ căn bản không có cách nào lại tiếp tục tới gần, càng không cần phải nói tới chuyện bước đi vào. Bên trong tia sáng này tản ra khí tức, lại là ngọn nguồn khiến cho thần sắc bọn họ lúc này phải đại biến!
- Khí tức của Chúa Tể!
- Đáng chết. Đây không phải là pháp bảo Thái Cổ. Đây là chí bảo do một vị Chúa Tể đã từng ngã xuống, lưu lại!
Pháp bảo Thái Cổ cùng pháp bảo Chúa Tể, đây hoàn toàn là hai khái niệm khác biệt. Phải biết rằng chí bảo Thái Cổ xuất hiện, Thánh Hoàng cùng Tà Hoàng mặc dù cũng động tâm, nhưng sẽ không quá mức lưu ý. Nhưng nếu là chí bảo của Chúa Tể... Thậm chí có thể khiến cho toàn bộ phạm vi hai đại hoàng triều khai chiến tranh đoạt!
Dù sao bất luận là Thánh Hoàng hay Tà Hoàng, đều dừng lại ở Thái Cổ đã quá lâu, vẫn không nhìn thấy được con đường phía trước. Một chí bảo của Chúa Tể, có khả năng nhất định mang đến cho bọn họ hi vọng cùng phương hướng đột phá.
Nhưng hôm nay, trơ mắt nhìn cái hi vọng này biến mất, hai người có chút phát cuồng. Nhưng mặc cho bọn họ ra tay như thế nào, cũng vẫn không có cách nào đánh phá được ánh sáng chói lòa này, không có cách nào tới gần dù chỉ nửa bước!
Cho dù sau một hồi lâu, tia sáng này biến mất, nhưng lại có vách ngăn vô hình, ngăn cản tất cả người ngoài bước vào. Có thể có tạo hóa thu được chí bảo này, chỉ có những người hiện tại tồn tại ở bên trong, bị Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng, lấy hai mắt tràn ngập tơ máu, nhìn chằm chằm vào...!
Khiến cho trong lòng bọn họ có chút tốt hơn một chút, là lần này đi vào, đều là Thiên Tôn cùng Bán Thần bọn họ rất xem trọng. Về phương diện này nếu như có người đột phá, đối với bọn họ mà nói, cũng là chuyện tốt.
- Bạch Tiểu Thuần, đáng chết. Ta không ngờ cũng để cho hắn tiến vào đây!
Mà khi ánh mắt Thánh Hoàng, rơi vào trên người Bạch Tiểu Thuần, hắn cũng hối hận muốn xanh cả ruột
Ở trong tâm tình phức tạp hối hận, tiếc nuối đến cực hạn của Thánh Hoàng cùng Tà Hoàng, mọi người ở trên cây quạt chậm rãi thức tỉnh. Sau khi tỉnh lại, bốn phía xung quanh bọn họ xuất hiện sương mù, rất nhanh lại che đi tầm mắt của Thánh Hoàng cùng Tà Hoàng ở bên ngoài!
Mà sau khi mỗi người thức tỉnh lại, trong mắt đều lộ ra sự chấn động, hít thở dồn dập. Đồng thời, thân thể bọn họ còn kích động run rẩy. Thời điểm nhìn về phía cây quạt, ánh mắt bọn họ sự cuồng nhiệt lộ ra nhất từ trước tới nay.