[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1237 : Quá lương thiện (2)

Ngày đăng: 05:30 02/09/19

- Cấm truyền tống, cấm truyền tống! Ý chí này tản ra, giống như hình thành pháp lệnh nào đó, khiến cho thế giới bên trong cửa ải thứ hai mươi này, gợn sóng càng lúc càng nhiều, bốn phía xung quanh bắt đầu vặn vẹo. Mức độ của nó rõ ràng khiến mức cho ba người Quảng Mục Thiên Tôn cũng phải chú ý tới. Ở trong lúc ba người này hít sâu, trong lòng chấn động mãnh liệt, trong nháy mắt có tiếng sấm, đột nhiên bạo phát ra ở bên trong cửa ải thứ hai mươi này. Theo tiếng sấm bạo phát, ba người Quảng Mục Thiên Tôn vẫn không biết được rõ ràng nguyên nhân cụ thể, nhưng Bạch Tiểu Thuần sử dụng quyền hạn của hắn, nhận thấy được rõ ràng. Sau một tiếng nổ lớn này, truyền tống nơi đây... đã bị hoàn toàn loại trừ! Mặc dù không phải là loại trừ vĩnh viễn, nhưng trừ phi là ý chí của quạt tàn này thức tỉnh lại, nếu không trong khoảng thời gian ngắn, ba người Quảng Mục Thiên Tôn căn bản sẽ không có khả năng, truyền tống ra ngoài nữa! - Các ngươi không phải là muốn xông qua ải sao? Ta thành toàn cho các ngươi, lại ở tại chỗ này xông qua ải mỗi ngày! Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, đang muốn rời đi. Nhưng trước khi đi, bước chân hắn chợt dừng lại. - Vẫn còn có chút không ổn thỏa. Ta phải bảo đảm cho dù sau khi ý chí của cái quạt tàn này tỉnh dậy, hóa giải pháp lệnh ta lưu lại ở nơi đây, ba lão tặc kia cũng mệt mỏi hết lực, không có cách nào tiếp tục xông qua ải. Bạch Tiểu Thuần dường như suy nghĩ tới điều gì. Sau khi nghĩ tới đây, hắn mang tới một đống lớn... Phát Tình Đan. - Đáng tiếc Phát Tình Đan này không nhiều lắm. Nếu không thả thêm một ít nữa vào, sẽ tốt hơn. Nhưng số lượng này chắc hẳn cũng gần đủ rồi. Ta cũng không tin, đến lúc đó các ngươi còn có khí lực! Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng, trực tiếp lại bóp nát những viên Phát Tình Đan đó, biến thành tro bụi, ném về phía… những con quái vật đầu trâu. Bột phấn của Phát Tình Đan theo gió khuếch tán, dung nhập vào trên người những con quái vật đầu trâu vốn đã táo bạo này... Bạch Tiểu Thuần không thấy kết quả cụ thể. Sau khi ném hết Phát Tình Đan, hắn vui vẻ rời khỏi cửa ải thứ hai mươi, nơi nhất định sẽ trở thành một nơi vô cùng thê thảm này.... Chỉ là Bạch Tiểu Thuần không đi xem cảnh tượng đó, nhưng ba người Quảng Mục Thiên Tôn thân là đương sự, nhìn thấy rõ ràng. Bọn họ gần như là ngay lập tức chú ý tới những con quái vật đầu trâu ở bốn phía xung quanh này. Mỗi một con đang chạy nhanh đột nhiên dừng lại, tiếng hít thở ồ ồ. Ở một cái chớp mắt tiếp theo, chúng rất nhanh nối thành một mảnh. Cùng lúc đó, hai mắt cyả những con quái vật đầu trâu này trực tiếp lại đỏ đậm một mảnh, trong miệng còn phát ra tiếng gào thét. Chỉ riêng âm thanh này, đã khiến da đầu ba người Quảng Mục Thiên Tôn tê dại. - Những con quái vật đầu trâu thế nào vậy? - Ta... Ta có loại cảm giác mãnh liệt không ổn! - Đáng chết, bọn chúng chẳng lẽ là phát cuồng? Ba người Quảng Mục Thiên Tôn kinh ngạc kêu lên. Đồng thời, những con quái vật đầu trâu càng khoa trương. Thân thể mỗi một con cuối cùng bành trướng, còn có con nổi gân xanh, giống như nhẫn nại đến cực hạn sau đó bạo phát. Hơn một nghìn con quái vật đầu trâu, đồng thời gầm hét lên. Thời điểm chúng nhìn về phía ba người Quảng Mục Thiên Tôn, ánh mắt kia đáng sợ đến mức khiến cho toàn thân ba người Quảng Mục Thiên Tôn run lên. - Không tốt! Trong lúc ba người hoảng sợ, mỗi một con quái vật đầu trâu ở bốn phía xung quanh phát ra tiếng rít gào kinh thiên. Hình như giờ khắc này ở trong mắt bọn chúng, ba người Quảng Mục Thiên Tôn trở thành đồng loại xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất ở bên trong thiên địa này. Mỗi một con, phía sau tiếp phía trước, tre già măng mọc... phát cuồng lao thẳng đến chỗ bọn họ. Kết cục như thế nào, không người nào biết được... Cho dù là Bạch Tiểu Thuần sau khi rời đi, cũng không quá mức quan tâm tới nữa. Chỉ là thỉnh thoảng, thần thức của hắn đảo qua. Khi nhìn thấy được hình ảnh đó, khiến cho hắn cũng cảm thấy thân thể run lên, vội vàng thu hồi thần thức. - Lúc này đây không nên oán ta. Thật sự là do ba tên này chủ động chọc ta. Hơn nữa bọn họ đấu lừa dối với ta! Trong tiếng ho khan, Bạch Tiểu Thuần vội vàng an ủi mình. Từ đó về sau, hắn cũng không quan tâm tới nữa... Mà đặt tinh lực ở trên người của những người khác. Lạc thú lớn nhất mỗi ngày của hắn, chính là ngăn cản mỗi một tu sĩ xông qua ải. Đương nhiên chính hắn cũng thỉnh thoáng đi ứng phó một chút, giả vờ bộ dáng khổ não, cùng mọi người than thở. Thời gian trôi qua rất nhanh. Nửa tháng lại qua. Hiện tại còn cách thời hạn quạt tàn đưa ra, đã qua phân nửa. ba người Quảng Mục Thiên Tôn mất tích, cũng dần dần bị người khác phát hiện. Tất cả đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhất là những tu sĩ Tà Hoàng Triều kia. Mỗi người đều có chút bất an. Ngay cả Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa cũng cảm thấy không thể giải thích được về điều này. Bọn họ lại càng âm thầm thêm cảnh giác. Chỉ có Bạch Tiểu Thuần ở đây, mỗi lần nghe được người khác nói đến ba người Quảng Mục Thiên Tôn, trong lòng đều có chút chột dạ. Hắn nghĩ mình có nên đi quan tâm một chút hay không? Nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh mình đã từng nhìn thấy, Bạch Tiểu Thuần lại ho khan vài tiếng, sau đó bỏ qua. - Ta vẫn là quá thiện lương, lo lắng sau khi nhìn thấy, sẽ không nhịn được thả cho bọn họ ra... Trong sự xúc động, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy khuyết điểm lớn nhất của mình, chính là lòng dạ quá mềm yếu... Sau ngày đó, mỗi ngày của Bạch Tiểu Thuần đều trôi qua rất phong phú. Loại cảm giác vui sướng khi ngăn cản người khác xông qua ải này, bảo vệ tài sản của mình, khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở đây, càng thêm cảm thấy hành trình quạt tàn lần này thật sự có giá trị. Quan trọng nhất, theo thời gian trôi qua, Bạch Tiểu Thuần đã có thể xác định, không ai có thể xông qua cửa ải thứ hai mươi. Điều này cũng đại biểu cho hắn sẽ trở thành chủ nhân của quạt tàn này. Loại ý nghĩ này, loại chờ mong này, khiến cho mỗi ngày tinh thần Bạch Tiểu Thuần đều dạt dào. Nhưng hắn biết chuyện này không thể để người khác nhìn ra. Vì vậy hắn đã rất nhanh thành thói quen lộ ra biểu tình giả vờ giả vịt, thần sắc than thở. Cho đến khi lại qua nửa tháng, ở trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm đếm từng ngày, chờ đợi một tháng cuối cùng này nhanh chóng trôi qua. Từ sau khi tiến vào quạt tàn này, Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa gần như chưa từng để ý tới Bạch Tiểu Thuần, hiện tại lại đột nhiên tìm đến Bạch Tiểu Thuần!