[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 125 : Dạ Hành Thú năm đó…

Ngày đăng: 05:17 02/09/19

Khoảng thời gian sau này, thần thông được Bạch Tiểu Thuần gọi là Ngự Nhân Đại Pháp đã trở thành trò chơi mới của đám hung thú, thân thể bọn nó thường xuyên đầy quái lạ mà bay bổng lên, sau đó lại rơi xuống. Thỉnh thoảng, hai chân bọn chúng lại đột nhiên dựng thẳng đứng lên. Đám hung thú này chẳng những không sợ hãi mà còn cảm thấy rất hứng thú. Đến sau này, đám hung thú nhỏ gầy nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì lập tức chạy tới, hi vọng Bạch Tiểu Thuần mang chúng nó đi chơi đùa. Mà những hung thú có thân thể to lớn như hung thú Phi Hổ thì thường xuyên nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đứng cạnh nó, không ngừng duỗi ngón tay, miệng còn lẩm bẩm. Nhưng thường rất nhanh sau đó, Bạch Tiểu Thuần bắt đầu thở dài, bộ dạng rất buồn bực yên lặng rời đi. Đến khi hắn đã đi xa rồi, những hung thú có thân thể khổng lồ này còn rất kinh ngạc, không biết Bạch Tiểu Thuần đang làm gì. Mãi một tháng sau, Bạch Tiểu Thuần không thể không tạm thời từ bỏ Ngự Nhân Đại Pháp. “Thuật pháp này một khi tu thành nhất định kinh thiên động địa. Trước tiên ta cứ tạm chậm rãi lại, đợi mạnh lên thêm một chút nữa nhất định sẽ tu thành!” Bạch Tiểu Thuần có chút không cam tâm, nhưng thử nghiệm liên tục một tháng trời không chút khởi sắc, hắn cũng không khỏi cảm khái đứng dậy, chậm rãi nén lòng lại. Đang định tu hành Thủy Trạch Quốc Độ thì bất chợt vô tình nhìn nhìn đôi cánh của mình một chút. “Lúc lão thái bà bờ Bắc đưa cho ta hạt Nguyên Từ Châu và đôi cánh này có nói, trong này ẩn chứa Dẫn Xích bí pháp...” Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, cầm lấy đôi cánh lên trước mặt mà xem xét, bắt đầu nghiên cứu. Nhưng mấy ngày sau, hắn bèn thở dài, chỉ đành đem chôn vấn đề này sâu trong lòng, tạm gác lại sau này. Đến lúc này, hắn mới hoàn toàn tập trung tinh thần, toàn lực tu hành Thủy Trạch Quốc Độ. Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Bạch Tiểu Thuần cũng đã ở bờ Bắc được hai năm trời. Gốc Dục Thú Chủng ở hậu viện của hắn cũng đã cao hơn một trượng, tiếc là vẫn còn chưa nở hoa. Chẳng qua dựa theo phán đoán của Bạch Tiểu Thuần thì thời điểm nở hoa cũng cách không xa nữa. Dưới sự tu hành không ngừng của Bạch Tiểu Thuần, khí thế thi triển Thủy Trạch Quốc Độ cũng ngày càng mạnh, mỗi lần thi triển đều có tiếng nổ ầm vang, rồi một lực lượng dường như không thuộc về thế giới này như hàng lâm xuống, bao phủ lấy bốn phía. Toàn bộ hơn chín trăm hung thú trong Bách Thú Viện cũng đã được Bạch Tiểu Thuần quan sát hoàn toàn, hắn đều rõ mỗi con hung thú như lòng bàn tay, nhưng hết lần này tới lần khác Bản Mệnh chi linh của hắn vẫn không thể hình thành. “Chẳng lẽ ta quan sát chưa đủ hung thú sao? Hẳn là nên đi quan sát thêm một vài hung thú mạnh hơn nữa mới được.” Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm một lúc rồi đưa mắt nhìn về Cổ Thú thâm uyên. Hắn có chút chần chừ vì nơi đó quá nguy hiểm, sau khi nghĩ ngợi thì hai mắt hắn sáng ngời, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về bốn ngọn núi ở bờ Bắc. “Bốn ngọn núi bờ Bắc đều có Linh thú hộ sơn!” Bờ Bắc có bốn ngọn núi, trên mỗi ngọn núi đếu có một hung thú cường hãn làm Linh thú hộ sơn, cho dù không bằng Thiên Giác Mặc Long kia nhưng cũng rất không tầm thường. Cách vài ngày, bọn chúng sẽ ngẫu nhiên ra ngoài một lần, hoặc là bay lượn tại không trung, có khi là ngửa mặt lên trời gào rú rung chuyển bốn phương, những lúc này sẽ khiến đám đệ tử chú ý và hâm mộ vô cùng. Trong thời gian ở bờ Bắc, Bạch Tiểu Thuần cũng nhiều lần nhìn thấy Thất thải Phượng hoàng của Diên Vĩ Phong khiến cho hắn ấn tượng rất sâu. Sau khi hạ quyết tâm thì Bạch Tiểu Thuần cũng rời khỏi Bách Thú Viện. Lúc đi ngang qua thí luyện đài, tuy không phải là lần đầu tiên nhưng khi hắn bất giác đưa mắt nhìn qua pho tượng hung thú này, mỗi lần đều có một loại cảm giác không thể miêu tả được dâng lên trong lòng, mà hiện tượng này thì bất cứ đệ tử nào cũng gặp cả. Thậm chí Bạch Tiểu Thuần cũng cẩn thận quan sát qua một lần nhưng lại không thu hoạch được gì cả. Dần dần cũng không quan tâm nữa, nhưng lúc hắn đi ngang qua, vẫn là theo bản năng nhìn lướt qua đấy. Hắn thu hồi ánh mắt lại, ý định đầu tiên của hắn là đi qua Diên Vĩ Phong. Đang lúc còn mang đầy băn khoăn đi trên đường, bỗng nhiên tâm thần hắn chợt cảnh giác, Nguyên Từ Sí sau lưng nháy mắt xuất hiện, cả người hắn vèo lên một cái rồi bất chợt mạnh mẽ xuất hiện trước đó mấy trượng. Ngày khi Bạch Tiểu Thuần vừa mới nháy mắt tránh khỏi chỗ đó, thì đã có một cái bóng đen lao đến, một tiếng rặc vang lên, thanh âm như dùng răng cắn hết sức về phía trước khiến người nghe thấy đều kinh hãi. Tiếng động này không nhỏ, hơn nữa còn dẫn động không khí phát ra âm bạo, khiến người ta có thể tưởng tượng được muốn làm ra như vậy cần có sức mạnh lớn tới đâu, hận ý phải sâu đến thế nào mới có thể dùng răng cắn mà phát ra khí thế kinh người thế kia. Bóng đen kia chính là một con đại hắc cẩu, cả người nó lớn hơn một trượng, to lớn như một con nghé. Có điều toàn thân nó lại gầy còm, lông lá rối bù như một con chó hoang. Lúc này, vẻ mặt nó đầy dữ tợn mà nhìn Bạch Tiểu Thuần chằm chằm, một lượng lớn nước dãi chãy ròng ròng trong kẽ răng của nó rớt xuống, ánh mắt đỏ lừ như mang theo đầy vẻ điên cuồng. Bạch Tiểu Thuần đầy kinh hãi, cả người toát đầy mồ hôi lạnh. Khi hắn quay đầu lại thì nhìn thấy đại hắc cẩu này, hắn có chút sững người rồi lập tức nhận ra. “Đây không phải là Dạ Hành Thú của Bắc Hàn Liệt hay sao? Ngươi…” Bạch Tiểu Thuần còn chưa nói xong thì đầu đại cẩu kia vèo lên một cái, cấp tốc chạy mất. Như thể một kích đột ngột của nó không trúng, thì sẽ ngay lập tức bỏ trốn ngàn dặm. Bạch Tiểu Thuần có chút choáng váng, lúc này không ít đệ tử bờ Bắc cũng nhao nhao nhận ra con đại cẩu, từng người trợn mắt há mồm mà thấp giọng bàn luận. “Con Dạ Hành Thú của Bắc Hàn sư huynh quả thật quá đáng thương. Bắc Hàn sư huynh không muốn có nó nên những người khác cũng không dám tiếp cận. Các trưởng lão cũng đều cảm thấy nó rất đáng thương…” “Đúng vậy a, từ sau chuyện đó thì con Dạ Hành Thú này thường xuyên đi lại ở bờ Bắc chúng ta, thậm chí có lần ta còn nhìn thấy nó đang ngồi trên một sườn núi nhỏ, ngẩng đầu nhìn trời đêm mang đầy phiền muộn như con người vậy.” “Đáng thương a, khó trách chuyện nó định đánh lén Bạch Tiểu Thuần…” Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, nghe đến mấy câu sau thì trong lòng hắn cũng có chút áy náy. Nhìn phương hướng đại cẩu kia chạy mất dạng, Bạch Tiểu Thuần cũng quyết định không truy cứu chuyện con hắc cẩu này định đánh lén mình lúc nãy nữa. “Ta cũng không còn cách nào khác a. Lúc đó ta xuất chiến, đã nói Bắc Hàn Liệt nhận thua đi, vì chính ta một khi xuất thủ thì bản thân cũng phải cảm thấy sợ hãi.” Bạch Tiểu Thuần thở dài, quay người tiếp tục đi lên Diên Vĩ Phong. Với thân phận Quang Vinh đệ tử của hắn, cho dù là đang ở bờ Bắc thì cũng có thể thoái mải đi qua rất nhiều khu vực. Hắn đầy thận trọng tiến đến hậu sơn Diên Vĩ Phong, cũng không đến gần động cư trú gần đỉnh núi mà lại tìm một chỗ đá núi phía xa, khoanh chân ngồi đó, yên lặng chờ đợi. Chờ đợi ròng rã ba ngày, đến sáng sớm ngày thứ ba, đột nhiên một tiếng chim phượng hót lên như muốn xé rách cả mây đen trên bầu trời bao la, từng đợt sáng bảy màu từ bên trong động cư trú lấp lóe, Thất Thải Phượng Hoàng đầy ưu nhã bay ra, vươn cánh giữa không trung. Nhìn ánh nắng mai rơi xuống người nó, phản xạ ra từng trận ánh sáng bảy màu lấp lánh khiến tâm thần Bạch Tiểu Thuần đầy chấn động, hắn mơ hồ cảm nhận dường như trong thể nội của Thất Thải Phượng Hoàng này như đang tồn tại một lực lượng đầy đáng sợ, một khi bộc phát thì cho dù là Bất Tử Ngân Bì đại thành của hắn cũng không có khả năng mà chống lại được. Hắn chăm chú nhìn ngắm, tựa như đem cả thân ảnh của Thất Thải Phượng Hoàng lạc ấn vào sâu trong lòng, không ngừng quan sát kỹ lưỡng. Sau một nén nhang thì Thất Thải Phượng Hoàng mới quay trở về động cư trú của nó, cũng không liếc Bạch Tiểu Thuần lấy một cái. Bạch Tiểu Thuần hít sâu, nhắm mắt lại phác họa hình ảnh của Thất Thải Phượng Hoàng trong não bộ rồi lại tiếp tục chờ đợi. Sau năm ngày nữa, vẫn còn là lúc sáng sớm, Thất Thải Phượng Hoàng lại xuất hiện thêm lần nữa. Thời gian trôi qua, Bạch Tiểu Thuần đã ở trên đỉnh Diên Vĩ Phong quan sát đã mấy tháng, thỉnh thoảng mới về Bách Thú Viện một lần, sau đó vội vàng quay trở lại. Đám đệ tử Diên Vĩ Phong khi nghe nói đến chuyện này đều rất kinh ngạc, nhưng cũng không để tâm. Chỉ có một vài đệ tử nội môn là như có chút suy nghĩ, trong lòng nổi lên suy đoán. Lại một tháng nữa trôi qua, Bạch Tiểu Thuần quan sát chim Phượng này đã đến một trình độ tỉ mỉ. Đến lúc này hắn mới đứng dậy mà rời đi, đến Lạc Nhật Phong. Linh thú hộ sơn của Lạc Nhật Phong là một con Tam Nhãn Ô Nha, người nó lớn chừng hai trượng, quanh người nó có từng sợi tơ đen khiến cho cả không gian xung quanh vặn vẹo lại. Nhưng thời gian nó xuất hiện lại không nhiều, một tháng chỉ khoảng một hai lần mà thôi. Mỗi lần nó ra ngoài, chẳng những mang theo tốc độ cực nhanh mà có kéo theo vô số tia chớp liên tục. Mà nó chỉ thường qua lại vào ban đêm, ban ngày tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Trong đêm đen, Bạch Tiểu Thuần hết sức chăm chú mới quan sát được Tam Nhãn Ô Nha. Cuối cùng, sau ba tháng, nhìn tổng cộng năm lần, mỗi lần hắn đều không rời mắt đắm chìm trong quá trình quan sát. Bản mệnh chi linh của hắn cũng dần có dấu hiệu hình thành càng thêm rõ ràng hơn. Linh thú hộ sơn của Khung Đính Phong không phải là Phi cầm, mà là một con thằn lằn rất lớn, động tác của nó rất chậm chạp nhưng khí thế nhấc lên lại mạnh mẽ vô cùng. Mà nó cũng rất phù hợp với việc quan sát của Bạch Tiểu Thuần, vì mỗi lần ra khỏi hang động, nó đều chỉ đứng yên không chút nhúc nhích trên một khối đá cao nhất Khung Đính Phong mà nhìn về bầu trời phía xa xa mà thôi. Bạch Tiểu Thuần đứng nhìn từ xa, không ngừng quan sát. Sau mấy tháng thì trình độ tỉ mỉ trong quá trình quan sát con Thằn lằn này đã vượt xa khỏi lúc hắn nhìn Thất Thải Phượng Hoàng và Tam Nhãn Ô Nha. Về phần Linh thú hộ sơn của Quỷ Nha Phong lại càng kì dị hơn, không thể gọi là linh thú nữa, mà là một con Sơn quỷ. Đây dường như là tập hợp của vô số hung thú vào một thể, ngưng tụ sơn mạch thành linh, sau đó ra đời ý thức, được gọi là Sơn Quỷ. Nó có thân ảnh hình con người, toàn thân mọc đầy lông lá màu đen, đôi mắt người, từ trán trở lên lại như một cái miệng sói ngoác rộng, đỉnh đầu mọc ra hai sừng vặn vẹo, nửa người trên mọc đầy vẩy rắn, ở chỗ ngực lại nhô ra một cái đầu hổ, sau lưng còn có một cái đuôi dài. Tay nó luôn cầm một cái cốt xoa tối đen, mỗi lần nó xuất hiện, bầu trời cũng đầy mây mù dầy đặc che phủ kín nhật nguyệt. Trong không gian một màu đen kịt đó, đôi mắt nó xuất hiện như lóe lên u quang. Nhìn qua, Bạch Tiểu Thuần kinh hãi mất hồn mất vía. Hắn cảm nhận được đối phương biết được sự có mặt của hắn, nhưng hai bên cách biệt quá to lớn, căn bản nó cũng không cần để ý đến hắn mà chỉ đứng trên đỉnh núi, ngửa mặt nhìn trời gầm gừ nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào. Nó gầm gừ khiến cho đất đá của Quỷ Nha Phong đều run nhè nhẹ. Hồi lâu sau, Sơn Quỷ trở về huyệt động thì đất đá này mới được khôi phục như bình thường. Thời gian trôi qua, Bạch Tiểu Thuần đắm chìm trong quá trình quan sát, không ngừng lui tới bốn ngọn núi bờ Bắc này. Trong đầu hắn, cảm giác Bản mệnh chi linh gần xuất hiện ngày càng mãnh liệt, có điều vẫn bị kẹt tại tầng ngăn cách nào đó, không cách nào đột phá qua được. Dần dần, tất cả đệ tử bờ Bắc đều biết chuyện Bạch Tiểu Thuần đang quan sát Linh thú hộ sơn, có người không quan tâm, nhưng những đệ tử nội môn như Từ Tung, Bắc Hàn Liệt sau khi suy đoán thì trong lòng cũng giật thót lại. “Hắn là đang tu hành Thủy Trạch Quốc Độ!” Không ít đệ từ nội môn bờ Bắc đoán ra được chuyện này, vì chỉ có tu hành Thủy Trạch Quốc Độ mới cần phải quan sát hung thú trong khoảng thời gian dài như vậy mà thôi. “Thủy Trạch Quốc Độ, cùng với Quỷ Dạ Hành là những bí pháp cấp cao nổi danh tại Linh Khê Tông…chỉ là người tu hành khác nhau thì hiệu quả cũng khác nhau, có người cực mạnh mẽ, nhưng có người lại cực yếu.” “Bạch Tiểu Thuần còn đang quan sát hung thú tức là Bản mệnh chi linh của hắn còn chưa hình thành.” “Không biết Bản mệnh chi linh của hắn là gì…” Trong lúc tất cả đệ tử của bờ Bắc còn đang suy đoán thì Bạch Tiểu Thuần quan sát bốn linh thú hộ sơn của Tứ sơn cũng đã được một năm. Thật ra, trong một năm nay, không chỉ có những đệ tử nội môn chú ý hắn mà ngay cả Chưởng môn và Chưởng tòa bốn ngọn núi, cả Lý Thanh Hậu cũng đều âm thầm chú ý tới tiến độ tu luyện Thủy Trạch Quốc Độ của Bạch Tiểu Thuần. Bọn họ cũng rất kinh ngạc, theo lý mà nói thì quan sát hung thú trong Bách Thú Viện cũng đã đủ hình thành Bản Mệnh chi linh Thủy Trạch Quốc Độ, nhưng Bạch Tiểu Thuần nơi này lại còn chưa đủ. Coi như không đủ thì tăng thêm quan sát bốn Linh thú hộ sơn của Tứ sơn thì hẳn cũng có thể rồi, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn cứ một mực chưa ngưng tụ ra được. “Thế nào mà Bản mệnh chi linh của Bạch Tiểu Thuần lại khó hình thành đến vậy!” “Bản mệnh chi linh tùy từng người mà cũng khác nhau. Dựa theo thế giới nội tâm tiềm ẩn sâu trong mỗi người mà huyễn hóa thành một loại linh đầy thần bí khó lường…” “Bản mệnh chi linh của Bạch Tiểu Thuần, sẽ là gì chứ…” Trong sự chú ý của mọi người, Bạch Tiểu Thuần cũng đã quan sát xong bốn Linh thú hộ sơn của tứ sơn, đang mờ mịt rời đi. Hắn phát hiện, cho dù có quan sát thế nào cũng vô dụng, rõ ràng có cảm giác mãnh liệt như tùy thời có thể hình thành nên bản mệnh chi linh Thủy Trạch Quốc Độ, nhưng vẫn thiếu một chút nữa mới có thể đột phá được. Một điểm này thôi, nhưng lại dường như to lớn vô cùng. Bạch Tiểu Thuần đầy mê man bước đi, hắn không biết mình nên làm thế nào, đành chỉ trầm mặc bước đi ở bờ Bắc này. Nhưng lúc hắn vừa đi ngang qua thí luyện đài, theo bản năng nhìn về pho tượng hung thú ở đài thí luyện này. Hắn cũng đã nhìn pho tượng này rất nhiều lần rồi, mỗi lần cũng đều có một loại cảm giác khó hình dung được, lại khó mà hiểu ra được. Nhưng trong chớp mắt này, chỉ một nháy mắt, bước chân hắn chợt khựng lại, cả người run lên, ánh mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.