[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 858 : Thuyền xương quỷ dị
Ngày đăng: 05:25 02/09/19
Nghịch Hà Tông cùng với ba đại tông môn khác ở trung du đã có xung đột nhiều nhiều năm qua. Hôm nay đại chiến cũng là lửa sém lông mày, chẳng mấy chốc sẽ bộc phát ra. Cũng vào lúc này, ba người Bạch Tiểu Thuần đang muốn thông qua sinh mệnh cấm khu mà trở lại Nghịch Hà Tông cũng đang phải đối mặt một vật khủng bố.
Đứng ở trên boong thuyền của chiếc quỷ thuyền khổng lồ, sắc mặt ba người đều biến đổi, nhanh chóng nhìn về bốn phía. Quỷ thuyền này từ xa đã thấy vô cùng tổn hại, mà nhìn gần thì lại càng thêm rõ ràng.
Thậm chí ở trên boong thuyền đen kịt này cũng có rất nhiều khe nứt. Hiển nhiên chiếc quỷ thuyền này từng phải trải qua những trận chiến thê thảm khó có thể tưởng tượng. Thế nhưng dù là vết thương chồng chất nhưng khí tức từ nó phát ra vẫn vô cùng kinh người. Không chỉ vậy, Bạch Tiểu Thuần không biết có phải ảo giác không nhưng quỷ thuyền này mang lại cho hắn cảm giác nguy cơ so với Thiên Tôn không kém, thậm chí còn hơn một chút!
Có thể nói là kinh tâm động phách!
Bạch Tiểu Thuần tinh thần khẩn trương, ánh mắt đảo qua bốn phía rồi định đi tới nhảy ra khỏi con thuyền. Lúc này, Tống Khuyết và Thần Toán Tử cũng có ý này, nhưng ngay khi ba người vừa tới biên giới của quỷ thuyền đang định nhảy ra thì một màn sáng màu đen ở bốn phía bỗng xuất hiện, ầm một tiếng, ngăn trở bọn họ lại.
Dù tu vi Bạch Tiểu Thuần hôm nay đã có thể trấn áp Thiên Nhân sơ kì, thậm chí còn có thể cùng với Thiên Nhân trung kì đánh một trận nhưng cũng không xuyên phá qua màn sáng này được, thân thể hắn lập tức bị bắn ngược lại.
Bạch Tiểu Thuần vô cùng sốt ruột, lại vọt tới nhưng vẫn bị màn sáng ngăn cản, chỉ có thể hít sâu một hơi.
Tình huống của Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử cũng chẳng hơn gì. Ba người hô hấp dồn dập, sắc mặt không khỏi trở nên ngưng trọng, lại cẩn thận quan sát bốn phía một lần nữa.
Boong thuyền này rất trống trải, không nhìn thấy có quá nhiều kiến trúc mà chỉ có một khoang thuyền nhô ra. Hiển nhiên đây chính là đường duy nhất để vào bên trong chiến thuyền, những nơi khác đều đã bị tàn phá. Có lẽ con thuyền này từng có không ít kiến trúc nhưng hiện giờ đều đã không còn nữa rồi.
Có thể thấy ở đỉnh khoang thuyền dựng thẳng lên một cây cột có ba lá cờ mặt quỷ, cùng với một cái bát quái kính phong cách cổ xưa được treo ở trên cửa ra vào của khoang thuyền.
Trừ những thứ đó ra không còn gì nữa.
Tống Khuyết sắc mặt khó coi, lại đi thẳng về phía trước mà điều tra bốn phía. Thần Toán Tử thì thở hổn hển, thân thể gã vốn rất suy yếu, lúc này lại đứng ở trên quỷ thuyền này, cả người thấy lạnh lẽo, không ngừng run rẩy.
"Thần Toán Tử, ngươi mau tranh thủ thời gian bói một quẻ xem làm thế nào mới có thể rời khỏi chiếc thuyền này đi." Bạch Tiểu Thuần nhìn cửa vào khoang thuyền. Hắn cảm thấy quỷ thuyền này dường như cũng có sinh mệnh, nếu nó đã dịch chuyển ba người tới đây thì chắc hẳn là muốn bọn họ đi vào cánh cửa này!
Thần Toán Tử cũng sợ hãi vô cùng, lúc này nghe Bạch Tiểu Thuần nói vậy thì vội vàng từ trong ngực lấy ra một đồng tiền. Đây là Toán mệnh pháp bảo của gã, ngày thường vô cùng giữ gìn. Dù là trước kia ở trong bộ lạc của thổ dân cũng chỉ là gieo hạt mà thôi, lúc này lại lấy ra đồng tiền này chứng tỏ gã cũng đã sốt ruột lắm rồi. .
Gã đang muốn thi triển thần thông để bói một quẻ thì lá cờ mặt quỷ màu xanh nanh vàng ở chính giữa bỗng lắc lư.
Lập tức tay phải Thần Toán Tử không tự chủ được mà run lên, không bắt được đồng tiền. Mà đồng tiền kia sau khi trượt khỏi tay gã liền rơi xuống boong thuyền, lăn vào một cái khe, biến mất không thấy gì nữa.
"Pháp tiền của ta!"
"Đây là pháp tiền độc nhất vô nhị, là bổn mạng pháp bảo của ta, bên trên còn khắc tên của ta a!" Thần Toán Tử khẩn trương, nhanh chóng nhìn vào khe hở kia. Có điều khe hở này đen kịt, nhìn không rõ, cũng không thể biết được đồng tiền kia đã rơi vào đâu. Thần Toán Tử cũng sắp khóc rồi, gã không nghĩ tới, ở trong bộ lạc vì bảo vệ đồng tiền mà bản thân gã cũng bị đem nấu đi, thế nhưng hôm nay ở trên con thuyền quỷ này, lại chính tay gã ném pháp tiền đi.
Nhìn thấy Thần Toán Tử đang bói quẻ vậy mà lại ném đồng tiền đi, Bạch Tiểu Thuần cũng bất đắc dĩ vô cùng. Hắn chẳng trông chờ gì được ở tên này nữa rồi, liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt vẫn là đặt vào khoang thuyền kia.
Trong khi hắn đang lo nghĩ thì Tống Khuyết cũng đã đi xem xét xung quanh một vòng. Sau khi trở lại, đứng trước cửa vào khoang thuyền, gã cũng nhíu mày suy tư.
Về phần Thần Toán Tử thì lúc này đang mặt mày ủ rũ. Nội tâm vô cùng hối hận nhưng gã cũng không dám ôm hận với Bạch Tiểu Thuần, chỉ đành đau lòng mà ngẩng đầu lên, nhìn về khoang thuyền kia. Bỗng ánh mắt gã lập tức sáng ngời.
Gã nhìn vào bát quái kính khảm trên khoang thuyền phía trước không chớp mắt. Tấm gương này rất mờ, soi vào nhìn không thấy rõ sự vật, mơ hồ mang lại cho người ta cảm giác âm trầm. Thế nhưng khi Thần Toán Tử nhìn lại, gã lập tức thấy được tấm gương này bất phàm.
"Đó là một bảo vật!" Thần Toán Tử như ngừng thở. Gã am hiểu bói toán, mà bây giờ trực giác đang mách bảo tấm gương này rất thích hợp với gã. Vốn là gã đang buồn phiền vì ném đồng tiền kia đi, lúc này lập tức hưng phấn, đi tới lấy bát quái kính kia xuống.
"Chờ một chút!" Bạch Tiểu Thuần không ngờ Thần Toán Tử lại to gan như vậy, đang muốn ngăn cản thì đã chậm, gã đã cầm bát quái kính vào trong tay rồi.
Bạch Tiểu Thuần tâm thần nổ vang một tiếng, cảm giác nguy cơ lập tức tăng mạnh. Hắn vô cùng lo lắng, đồng thời cũng hết sức cảnh giác. Ngay đến Tống Khuyết cũng bị hành động lớn mật này của Thần Toán Tử là cho hoảng sợ.
"Thần Toán Tử, ngươi làm gì vậy!" Vừa nói, Tống Khuyết cũng nhanh chóng vận chuyển tu vi. Có điều con thuyền này cũng không có chút biến hóa nào, bốn phía vẫn bình thường, hơn vạn hài cốt bên ngoài vẫn đang kéo con thuyền nhanh chóng đi về phía trước.
Thấy không có gì đáng ngại, Bạch Tiểu Thuần cũng thở nhẹ ra. Khi nhìn về phía Thần Toán Tử hắn cũng cảm thấy đau đầu. Mà Thần Toán Tử cũng biết mình đã lỗ mãng, trong lòng có chút chột dạ nhưng vẫn cầm chặt lấy bát quái kính rồi lập tức cho vào túi trữ vật.
"Pháp tiền của ta đã bị rơi mất vào khe thuyền rồi, ta lấy của nó một cái gương đồng coi như trao đổi." Thần Toán Tử tranh thủ nói một câu. Bạch Tiểu Thuần vuốt vuốt mi tâm, hắn thật sự rất đau đầu. Tống Khuyết cũng cau mày, trừng mắt nhìn Thần Toán Tử, sau đó cũng thu hồi ánh mắt nhìn về phía khoang thuyền, lộ vẻ quyết đoán.
"Nếu như con thuyền quỷ dị này dịch chuyển chúng ta đến đây, lại không để chủng ta rời khỏi. Có lẽ cũng cần phải xuống quan sát một chút rồi, ta còn muốn nhìn xem, bên trong rốt cuộc tồn tại thứ gì!"
Tống Khuyết cắn răng, nói xong cũng không nhìn hai kẻ kia một cái, mà lập tức cất bước về phía cửa vào khoanh thuyền. Bạch Tiểu Thuần sốt ruột hô to một tiếng.
"Tống Khuyết, ngươi chờ một chút!" Nhưng gã vẫn làm như không nghe thấy, bước thẳng vào trong khoang thuyền không quay đầu lại.
Bạch Tiểu Thuần lập tức nổi giận. Hắn nhủ thầm hai gã này tại sao lại manh động như vậy chứ, dù thế nào thì chính mình cũng là đầu lĩnh của tiểu đội này, thế nhưng bọn hắn chẳng hề nghe lời hắn.
"Không thể nói gì với hai người các ngươi nữa, kẻ thì vừa nhìn thấy một cái gương liền tham đến không muốn sống, kẻ kia thì còn trực tiếp hơn, lập tức đi tìm chết!" Bạch Tiểu Thuần vô cùng sốt ruột. Thần Toán Tử ở một bên chần chừ, thế nhưng nghĩ tới pháp tiền của bản thân có thể đã rơi xuống phía dưới, trong sự tiếc hận, gã bèn cắn chặt răng, bước về hướng khoang thuyền.
"Tống Khuyết nói cũng có đạo lý, ta cảm thấy con thuyền này đối với chúng ta cũng không có ác ý. Nếu không thì chúng ta cũng đã sớm chết rồi, đi xuống xem một chút cũng tốt."
Thần Toán Tử nói xong, liền bước theo Tống Khuyết, chỉ trong nháy mắt gã liền bước vào trong khoang thuyền, biến mất vô ảnh. Chỉ sau một lát mà trên boong thuyền rộng lớn này chỉ còn lại có mình Bạch Tiểu Thuần mà thôi.
Lúc này, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần cũng dần trở nên khó coi, hơi thở dồn dập. Nhìn cánh cửa dẫn vào khoang thuyền, hắn cảm thấy đây chẳng khác nào cái miệng lớn của một con lệ quỷ.
"Không đúng, Tống Khuyết cũng không phải kẻ lỗ mãng, Thần Toán Tử cũng không phải, nếu không thì cũng không thể sống đến hiện nay. Thế nhưng vì sao từ khi tiến lên con thuyền này thì hành vi của bọn họ lại biến đổi lớn đến vậy!" Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới đây thì cái lưng liền toát mồ hôi lạnh. Hắn lần nữa nhìn xung quanh, thế nhưng bốn phía cũng không có gì bất thường, chỉ có sương mù ở xa xa đang không ngừng cuồn cuộn, nơi đây vẫn tĩnh mịch như trước.
Xoắn xuýt hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần đành nghiến chặt răng. Con thuyền này không để bọn họ rời đi, lựa chọn duy nhất vào lúc này chính là tiền vào khoang thuyền. Hơn nữa hắn cũng không thể trơ mắt nhìn hai kẻ kia nhảy vào hố lửa. Cặp mắt Bạch Tiểu Thuần đã trở nên đỏ ngầu, hắn hét lớn một tiếng, từ trong túi trữ vật lấy ra rất nhiều phù văn mà hắn đã sử dụng qua nhiều lần, toàn bộ đều dán lên thân thể. Rồi tu vi vận chuyển, lực lượng thân thể triển khai, thậm chí vẫn còn thấy lo lắng, hắn liền từ trong túi trữ vật lấy ra một ít áo giáp, nhanh chóng mặc vào rồi phóng vào khoang thuyền.
Ngay khi thân ảnh Bạch Tiểu Thuần bước vào khoang thuyền, thì trên boong thuyền vắng vẻ này, cái lá cờ mặt quỷ mặt xanh nanh vàng ở chính giữa cột cờ bỗng không gió mà bay, làm cho mặt quỷ kia vặn vẹo, chăng khác nào đang cười!