[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 883 : Vĩnh hằng (2)

Ngày đăng: 05:26 02/09/19

Hắn đau vì đệ tử ưu tú nhất Linh Khê nhất, hắn biết Bạch Tiểu Thuần từ ngày đầu tiên đi vào tông môn đã ôm mộng tưởng trường sinh. Hắn càng đau lòng cái mộng tưởng trường sinh, đệ tử rất sợ chết nhưng trên đường phát triển nhìn thấy tu chân giới tàn khốc nhưng vẫn chấp nhất như vậy, vẫn giữ tấm lòng ban sơ, hắn hiểu muốn làm thế quá khó khăn. - Tiểu Thuần... Linh Khê lão tổ nhẹ giọng nói. - Người sống thì có hi vọng, sau khi chết đi lại không còn gì. - Lão phu không dám nói tới những người khác, nhưng tất cả những đệ tử chết trận trong mộ địa... Bọn họ chết vì đạo tâm của mình. - Cái gì là đạo? Bạch Tiểu Thuần ngây thơ, vấn đề này lúc ở cầu vồng Tinh Không Đạo Cực Tông cũng gặp qua, hắn vẫn không có đáp án, hắn chỉ lờ mờ cảm thấy ta muốn trường sinh mà thôi. - Từ đạo này quá mức thâm thúy, không ai có thể nói rõ nó được... Lão phu sống quá lâu cho nên có chút cảm nhận của mình... - Đạo chính là chấp niệm, những anh liệt chết trận, chẳng lẽ họ không sợ tử vong hay sao, bọn họ không chấp nhất vì trường sinh sao? Có thể tông môn là nhà bọn họ,bọn họ vì bảo hộ nhà mình, vì thủ hộ gia viên bản thân, bọn họ nguyện ý hi sinh, nguyện ý vùi chấp niệm bản thân vào đáy lòng, cho dù có tiếc nuối thì bọn họ vẫn tiến lên. - Đừng nói bọn họ, cho dù là lão phu lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng, tất cả mọi người có khả năng rời đi nhưng ta không thể đi, thời khắc tông môn diệt vong chính là thời điểm lão phu vẫn lạc. - Ví dụ như ngươi... Tiểu Thuần, năm đó trận chiến tại sơn mạch Lạc Trần, vì cái gì ngươi lựa chọn quay đầu cứu người? Ngươi không biết một khi quay đầu lại vô cùng có khả năng chết đi sao? - Còn có lần này, nếu như địch nhân không phải là ba Thiên Nhân, mà là ba Bán Thần... Ngươi sẽ quay lại hay trơ mắt đứng nhìn chúng ta tử vong, ngươi bỏ chạy một mình? Lời này làm nội tâm Bạch Tiểu Thuần chấn động rất mạnh, vẻ mặt biến ảo, hắn không phải không nghĩ tới vấn đề này nhưng không có đáp án, thật sự vào thời điểm biết tông môn lâm vào nguy cơ tâm trí của hắn trống rỗng, hắn không cách nào trơ mắt nhìn tông môn bị diệt mà bản thân mình không dám tiến lên. Tâm thần Bạch Tiểu Thuần lúc này phập phồng không nhỏ, hắn ẩn ẩn hiểu ra chấp niệm của chính mình là trường sinh... Nhưng bản thân mình sống trong thiên địa này có quá nhiều lo lắng, có quá nhiều không cách nào dứt bỏ, cho dù hắn không muốn chém giết nhưng vô lực rung chuyển pháp tắc của thế giới này. Vì thân nhân, vì tông môn, lúc gia viên của mình gặp phải nguy hiểm thì hắn có thể vùi chấp niệm của mình xuống, khi đó hắn sẽ lựa chọn lấy hay bỏ. Mà lấy hay bỏ này... Là hắn nguyện ý! - Về phần sinh tử... Giọng nói của Linh Khê lão tổ ẩn chứa tuế nguyệt, dường như với thọ nguyên của hắn cũng khám phá ra sinh tử. - Có đôi khi ngươi còn sống... Nhưng trong mắt người khác ngươi đã chết... - Mà có đôi khi ngươi chết nhưng trong lòng mọi người ngươi vẫn sống... Chu Tâm Kỳ đã chết, nàng lại tồn tại vĩnh viễn trong nội tâm Thượng Quan Thiên Hữu! - Mặc dù chó mực đã tử vong nó lại sống vĩnh viễn trong lòng Bắc Hàn Liệt trong! - Ngươi xem những cái tên trên bia mộ, Tiểu Thuần, bọn họ đã chết trận, từ trên xuống dưới trong Nghịch Hà Tông có ai từng quên họ? Ai dám quên bọn họ? Linh Khê lão tổ nói lời như chém đinh chặt sắt, giống như thiên lôi mang theo đạo âm không ngừng quanh quẩn trong tâm thần Bạch Tiểu Thuần, thân thể của hắn run rẩy, nội tâm cũng hiểu ra gì đó, những suy nghĩ không thông lúc trước cũng trở nên rõ ràng. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, nội tâm hiểu ra, những lời này có ý nghĩa quá lớn, hắn hiểu ra sinh tử, hiểu mình lấy hay bỏ, hắn hiểu mình nguyện ý. Mặc dù trong nội tâm vẫn tồn tại bi thương nhưng lại lắng đọng và mang theo kính ý, kính ý càng ngày càng mạnh, cũng tràn ngập thể xác và tinh thần của Bạch Tiểu Thuần, hắn ngẩng đầu nhìn hướng mộ địa, hắn ôm quyền... Cúi đầu thật sâu. - Lão tổ, ta hiểu... Bạch Tiểu Thuần thì thào, hắn cúi đầu bái tất cả người chết trận, bái bọn họ hi sinh, bái bọn họ không sợ, càng bái anh linh bọn họ. Tông môn, cho dù trải qua ngàn vạn năm nhưng người chết trận vẫn sống trong nội tâm của người còn sống, trường tồn vĩnh hằng! Bọn họ chết trong thiên địa nhưng sống trong năm tháng. Sau khi cởi bỏ khúc mắc của Bạch Tiểu Thuần, trên mặt Linh Khê lão tổ tươi cười với Bạch Tiểu Thuần, hắn rất quan tâm Bạch Tiểu Thuần, hơn nữa hắn cũng chiến bại ba Thiên Nhân. Bạch Tiểu Thuần là linh hồn của Nghịch Hà Tông, dù hôm nay Nghịch Hà Tông, Linh Khê cùng Huyết Khê nhất mạch dung nhập với nhau, cho dù như thế Bạch Tiểu Thuần vẫn không thể thay thế. Trọng yếu nhất Bạch Tiểu Thuần vốn là đệ tử dòng chính của Linh Khê nhất mạch! - Tiểu Thuần, ngươi mất tích trong Man Hoang nhiều năm, lúc này vừa mới trở về, chẳng lẽ ngươi cũng nghe nói qua chuyện Thiên Tôn muốn lựa chọn đệ tử? Bỗng nhiên Linh Khê lão tổ nghĩ đến cái gì, hắn hỏi Bạch Tiểu Thuần. - Thiên Tôn tuyển đệ tử? Bạch Tiểu Thuần sững sờ. - Thiên Tôn thu đồ đệ, cụ thể như thế nào thì lão phu không hiểu, nhưng nghe nói qua việc này, sợ rằng không bao lâu sẽ bắt đầu ở bốn tông môn thượng du, việc này phải chuẩn bị sớm. - Nghe nói phàm là tu sĩ Nguyên Anh, bất luận xuất thân, chỉ cần là người của khu vực Thông Thiên Hà, cho dù không phải tu sĩ tông môn, mặc dù là tu sĩ gia tộc hay tán tu có thể tới tông môn thượng du, qua đó... Đi tới Thông Thiên đảo! Linh Khê lão tổ rất cảm khái, hắn hiểu rõ tuổi của mình không thích hợp, trong cả khu vực Thông Thiên Hà, số lượng tu sĩ Nguyên Anh không ít. Nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy đi tranh đoạt một cơ hội, nó gần như khó hơn lên trời. Lúc này hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần hi vọng to lớn, sợ rằng đã vượt qua chín thành chín tu sĩ cùng bối phận, mà hắn cũng nhìn ra Bạch Tiểu Thuần trên thực tế còn chưa đạt tới Thiên Nhân. Có thể dựa vào tuvi Nguyên Anh Đại viên mãn, dựa vào cảnh giới nửa bước Thiên Nhân có thể đánh ba Thiên Nhân một chết một tàn một trốn, việc này Linh Khê lão tổ chưa từng nghe nói qua trong Thông Thiên Hà đông mạch, mặc dù là ba mạch khác cũng không có người nào nghịch thiên như vậy, cho dù như thế nào, cho dù không phải trước đó chưa từng có nhưng không kém bao nhiêu. Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, hắn lần đầu nghe qua việc Thiên Tôn thu đồ đệ, có lẽ bởi vì trận chiến tuyệt thế ở Man Hoang, Bạch Tiểu Thuần có chống cự với Thiên Tôn, ẩn ẩn cảm giác đối phương không phải người tốt. Nói tới Thiên Tôn, Bạch Tiểu Thuần lập tức lo lắng cho Hầu Tiểu Muội, hắn hỏi thăm một chút.