[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 904 : Mở gông cùm xiềng xích (Thượng)
Ngày đăng: 05:26 02/09/19
Về điểm này Bạch Tiểu Thuần rất yên tâm. Hiện tại làm xong những chuyện này, hắn đứng ở trước cửa động phủ của mình, tay phải xoa đầu của Thiết Đản, mắt nhìn Nghịch Hà Tông, nhìn vô số đệ tử trong tông môn đang bận rộn chữa trị. Đồng thời, tinh thần mỗi người đều hăng hái. Có thể nói toàn bộ tông môn đều tràn ngập một tinh thần phấn chấn.
Tất cả những điều này cũng làm cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần rất thoải mái. Hắn hít một hơi thật sâu. Tay trong tay áo không tự chủ được nâng lên một chút, chống lên cằm, thì thào nói nhỏ.
- Một người hưng thiên hạ hưng. Một người mạnh mẽ toàn tông mạnh mẽ... Thiết Đản à, ngươi cũng biết, Bạch Tiểu Thuần ta không phải một người thích khoe mẽ. Bất đắc dĩ số phận khó dò. Thật không nghĩ tới... Ta cuối cùng lại có thể thành lão tổ... Ta còn trẻ như vậy... Một chút cũng không già.
Bạch Tiểu Thuần rung đùi đắc ý, lộ ra dáng vẻ vô cùng xúc động, nhưng trên thực tế trong lòng đã sớm vô cùng đắc ý.
- Ta vốn cũng không muốn quay về Tinh Không Đạo Cực Tông. Nhưng ngươi cũng thấy đấy, Bán Thần lão tổ chủ động mời ta. Thật đau đầu.
- Ta cũng không hiếm lạ gì thân phận của trưởng lão Thiết Huyết Đường. Nhưng không có cách nào. Nơi đó có chiến hữu của ta, có đạo hữu của ta. Thịnh tình của bọn họ, ta không thể chối từ. Ta cũng chỉ có thể thầm chấp nhận thân phận này.
- Thiết Đản, ngươi nói xem... Vì sao ta lại thiên tài như vậy? Ai...
Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ mặt đau khổ, rất có một loại cảm giác bất đắc dĩ.
Thiết Đản trợn trừng mắt. Sau khi nghe được Bạch Tiểu Thuần nói những lời này, theo bản năng nó lại nhanh chóng quay đầu nhìn ra bốn phía. Thời điểm phát hiện gần đó không có những người khác, Thiết Đản kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thuần, hừ nhẹ vài câu. Thần sắc kia, một tiếng hừ kia, hình như đang buồn bực. Ở trong nhận thức của nó, chỉ ở thời điểm có nhiều người, Bạch Tiểu Thuần mới có thể thể hiện ra phong thái như vậy mới đúng.
Bạch Tiểu Thuần cũng thấy được biểu tình Thiết Đản kinh ngạc. Sau khi vội ho một tiếng, hắn vỗ xuống đầu Thiết Đản, trừng mắt.
- Có hiểu thế nào là phối hợp hay không? Nhớ kỹ, sau này, thời điểm ta nói như vậy, nhất định phải phối hợp. Lúc đó mới khiến cho người ta thích biết không?
Thiết Đản có chút ủy khuất, ô ô vài tiếng. Sau đó nó nhanh chóng đổi biểu tình, lộ ra một bộ dạng giống như Bạch Tiểu Thuần, nhăn mặt, nhíu mày. Bạch Tiểu Thuần buồn bực, cúi người dặn dò vài câu.
- Không phải cái biểu tình này. Lần sau, thời điểm ta nói như vậy, biểu tình của ngươi phải sống động hơn một ít. Phải kích động, còn phải xúc động, bộ dạng cảm giác đây là mạng của ngươi.
Ở dưới sự chỉ đạo của bản thân Bạch Tiểu Thuần, rất nhanh, Thiết Đản đã học được cái biểu tình này. Thậm chí Bạch Tiểu Thuần hăng hái tới biểu diễn lại một lần nữa. Hắn phát hiện Thiết Đản phối hợp tố hơn so với trước rất nhiều, hắn lại cao hứng.
- Ha ha, Thiết Đản, đi thôi. Cùng phụ thân ra ngoài đi dạo một chút. Nhớ kỹ, mỗi lần nghe ta nói như vậy xong, phải nhanh chóng lộ ra cái biểu tình này.
Bạch Tiểu Thuần nói một chút, hăng hái càng nồng đậm. Vì vậy hắn dẫn theo Thiết Đản, bắt đầu đi dạo ở trong tông môn. Hắn đi qua nơi nào, vô số người sau khi nhìn thấy hắn, đều lập tức cuồng nhiệt cung kính bái kiến.
Mà thời điểm mỗi lần có nhiều người, Bạch Tiểu Thuần đều sẽ lộ ra một bộ dáng vẻ xúc động, giống như đang thì thào nói nhỏ, vừa giống như đang nói cho những người khác nghe. Sau khi những đệ tử không biết Bạch Tiểu Thuần nghe được, đều sẽ ngây người ra một chút. Về phần những người hiểu rõ Bạch Tiểu Thuần, trong lòng lại âm thầm thở dài. Đối với bộ dạng thích khoe khoang này của Bạch Tiểu Thuần, bọn họ đã không chỉ nhìn thấy một lần.
Nhất là Thiết Đản. Vì phối hợp với Bạch Tiểu Thuần, nó xem như đã cực kỳ ra sức, biểu tình sinh động, càng vô cùng kích động, thậm chí giống như đang suy luận vậy. Trong một lần Bạch Tiểu Thuần xúc động, nó lại có thể hét lớn một tiếng, trực tiếp chạy lại ôm lấy một chân của Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lộ ra chính là sự thoải mái. Hình như nó đang khuyên Bạch Tiểu Thuần, nói cho hắn biết...
Ngươi chính là thiên tài như vậy. Đây là số mạng của ngươi...
Tất cả những điều này khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy đều ngây người. Thần sắc mỗi người dần dần trở nên cổ quái. Bạch Tiểu Thuần lại càng thêm phấn chấn. Hắn lại dẫn theo Thiết Đản đi tới nơi khác. Tròn một ngày, hắn đi ở trong tông môn. Vô số tiếng lão tổ vang lên. Đồng thời, biểu tình các đệ tử quái dị cũng càng lúc càng nhiều.
- Cái này... Lão tổ hình như có điểm không đúng...
- Chẳng lẽ Thiên Nhân đều như vậy?
- Các ngươi không biết... Bạch Tiểu Thuần... Bạch lão tổ, trước đây hắn chính là như vậy. Cái đó... Các ngươi quen rồi sẽ tốt thôi.
Các loại âm thanh như thế vang lên theo tiếng bước chân Bạch Tiểu Thuần đi lại ở trong tông môn. Gần như là một chỗ hắn đi qua, đều sẽ vang lên... Cho đến một sau, sự hăng hái của Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc vẫn không có giảm bớt. Lần này hắn lại chuyên môn tìm người quen...
Chỗ của Bắc Hàn Liệt, hắn đi ba lần. Đến lần cuối cùng, Bắc Hàn Liệt cũng muốn điên. Mỗi lần nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, hắn đều phải cung kính bái kiến không nói. Bạch Tiểu Thuần lại ở chính chỗ này không ngừng xúc động. Cho nên vào ngày thứ hai, Bắc Hàn Liệt liền trực tiếp lựa chọn bế quan.
Mắt thấy Bắc Hàn Liệt làm như vậy, Bạch Tiểu Thuần có chút buồn bực. Vì vậy đi tìm Thượng Quan Thiên Hữu... Cho đến khi chí ít đều đã đi tới toàn bộ những người hắn quen biết ở Linh Khê Nhất Mạch mấy lần, hắn lại đi tới Huyết Khê Nhất Mạch...
Cứ như vậy, tròn ba ngày, toàn bộ Nghịch Hà Tông đối với tính cách của Bạch Tiểu Thuần, gần như không có người nào không biết. Trong lòng mỗi người đều âm thầm cười khổ. Bình thường từ phía xa vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, bọn họ liền theo bản năng né tránh. Ở phương diện này, Bạch Tiểu Thuần thật sự cũng không có một chút gì giống như một Thiên Nhân lão tổ chân chính.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại có thể không nổi giận. Ngược lại hắn càng chấp nhất hơn. Tới thời điểm hắn đang suy nghĩ có nên mau chóng đến xem thử tình hình bế quan của Bắc Hàn Liệt thế nào, Tống Quân Uyển cũng chịu không nổi nữa, trực tiếp xông qua, răn dạy đối với Bạch Tiểu Thuần một phen. Lúc này mới khiến cho Bạch Tiểu Thuần xoa mũi, tiếc nuối kết thúc hành trình lão tổ của mình.