[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 965 : Không biết là Thiên Tôn

Ngày đăng: 05:27 02/09/19

Đồng thời ngọc giản truyền âm không ngừng phát ra truyền âm. Với hắn mà nói, cẩn thận một chút, tính mạng sẽ không có vấn đề gì. Nhưng trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại lo lắng cho đám người Trương Đại Bàn Hầu Tiểu Muội. Một ngày không tìm được, hắn sẽ có thêm một ngày bất an. Theo Bạch Tiểu Thuần bước vào đầm lầy, ở dưới sự cẩn thận của hắn, thật sự không gặp phải quá nhiều nguy hiểm. Rất nhanh hắn đã đi qua nửa tháng. Trong nửa tháng này, Bạch Tiểu Thuần ở trong đầm lầy này gặp phải không ít chuyện nguy hiểm đáng sợ, hắn thấy được trong trời cao đục ngầu thỉnh thoáng có một vài con phi điểu dữ tợn bay qua, cũng thấy được đỉa liên kết thành đàn từ bên trong đầm lầy bắn lên, hút khô những con phi điểu này. Hắn còn nhìn thấy được bên trong đầm lầy có vô số trùng có hình dạng sợi tơ. Cho dù là thi thể, cũng thấy được bảy tám bộ... Thậm chí có một lần, Bạch Tiểu Thuần con thấy được một con nhện có kích thước chừng trăm trượng, từ bên trong đầm lầy ló đầu ra, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Dường như nhận thấy được Bạch Tiểu Thuần không dễ trêu chọc, con nhện này lại từ từ chìm xuống. - Ở đây đối với Nguyên Anh mà nói, chính là một chỗ tuyệt cảnh! Trên đường Bạch Tiểu Thuần đi tới, trong lòng càng lúc càng nặng nề. Hắn cũng từng trải một lần nguy cơ sinh tử. Đó là một bàn tay to mục nát đột nhiên từ bên trong đầm lầy phía dưới vươn ra. Bàn tay này giống như cánh tay của người khổng lồ, đã mục nát phân nửa, nhưng tốc độ lại kinh thiên động địa. Trong tiếng nổ lớn, đầm lầy giống như bị đẩy ra, cánh tay kia mang theo tinh phong huyết vũ, trực tiếp chộp về phía Bạch Tiểu Thuần. Nếu chỉ là một tay cũng không tính là gì cả. Ngay sau khi bàn tay này xuất hiện, từ trong đầm lầy lại tiếp theo xuất hiện một cánh tay nữa giống như vậy. Nếu không phải Bạch Tiểu Thuần không tiếc tiêu hao lực lượng thân thể, nhiều lần triển khai Bất Tử Cấm, còn thi triển phi toa này, liên tục xuyên qua những cánh tay, nếu không sợ là cũng khó có thể thoát đi được. Sau khi thật vất vả chạy ra khỏi phạm vi này, hơi thở của Bạch Tiểu Thuần cũng trở nên dồn dập. Bên tai hắn truyền đến tiếng rít gào mang theo sự không cam lòng từ bên trong đầm lầy phía sau. Tốc độ của hắn nhanh hơn, chớp mắt đã đi xa. - Đừng nói là Nguyên Anh, Thiên Nhân ở chỗ này, khắp nơi cũng là nguy cơ mai phục. Trong lòng Bạch Tiểu Thuần càng lo lắng hơn. Sau đó, hắn cũng gặp phải một ít tu sĩ của bốn mạch. Chỉ có điều, phần lớn những người trong đó cũng không phải là người của Tinh Không Đạo Cực Tông. Nhưng chỉ cần không phải là Cửu Thiên Vân Lôi Tông, sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy, đều sẽ vươn tay giúp một chút. Những tu sĩ được cứu giúp này vô cùng cảm kích. Bình thường vào lúc này, Bạch Tiểu Thuần sẽ hỏi bọn họ về hành tung của đám người Trương Đại Bàn. Dù sao, đối phương không biết đám người Trương Đại Bàn, nhưng Bạch Tiểu Thuần có bức họa ngọc giản. Cuối cùng, dưới sự nỗ lực không ngừng của Bạch Tiểu Thuần, hắn từ trong miệng một người trong đó, tìm được manh mối có liên quan tới Trương Đại Bàn! - Bạch tiền bối, người trong bức tranh này, dường như hai ngày trước ta đã gặp qua. Đó là ở khu vực phía tây, ta thấy Lôi Nguyên Tử của Cửu Thiên Vân Lôi Tông đang đuổi giết hắn! Trong mắt Bạch Tiểu Thuần chợt có hàn quang lóe lên. Người trên bức họa mà đối phương nói tới, chính là Trương Đại Bàn. - Hai ngày trước... phía tây... Trong ngực Bạch Tiểu Thuần nhấp nhô lên xuống. Sau khi nói cám ơn, thoáng một cái, thân thể hắn đã lao thẳng về phía tây. Tốc độ chợt triển khai. Đồng thời, hắn cũng không ngừng thử truyền âm về phía Trương Đại Bàn. Bạch Tiểu Thuần thân là Thiên Nhân, tốc độ còn nhanh hơn so với Nguyên Anh quá nhiều. Lúc này trong lòng hắn đang lo lắng, tốc độ bay lập tức lại dâng lên từng tiếng nổ mạnh, ở trong thiên địa của đầm lầy này, không ngừng vang vọng trở về. Hắn không biết hai ngày trước Trương Đại Bàn bị đuổi giết, sẽ bỏ chạy về phương hướng nào. Hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào tốc độ, không ngừng thử tìm kiếm. Cùng lúc đó, ở phạm vi trong khu vực đầm lầy cách Bạch Tiểu Thuần không quá xa, Trương Đại Bàn thở hồng hộc, đang không ngừng nhổ mười con đỉa đang bám ở trên người xuống. Hắn chịu đựng đau đớn mãnh liệt, thân thể hắn đang run rẩy bay nhanh bỏ chạy. Hắn không dám bay ở trên bầu trời. Thật ra, sau khi hắn bị truyền tống đến nơi này, ban đầu còn đỡ một chút. Dựa vào lực Niệm Đan của hắn, lại có trực giác nào đó, ở trong đầm lầy này, hắn có thể sớm tránh được rất nhiều nguy hiểm. Chỉ là, năng lực này của hắn rất nhanh đã bị Lôi Nguyên Tử gặp phải trên đường phát hiện ra. Lôi Nguyên Tử này hiển nhiên hiểu nhầm, cho rằng Trương Đại Bàn nhất định có pháp bảo nào đó. Trương Đại Bàn giải thích, hắn căn bản cũng không tin, trực tiếp đánh tới. Tu vi của hai người chênh lệch quá lớn. Hơn nữa, bên cạnh Lôi Nguyên Tử còn có hai tu sĩ Cửu Thiên Vân Lôi Tông. ba người truy sát Trương Đại Bàn, vốn là chuyện dễ dàng như trở bàn tay. Nhưng thời khắc mấu chốt, Trương Đại Bàn lại chạy trốn vào trong đầm lầy này. Kể từ đó, bước chân hắn hạ xuống hình thành động tĩnh, nhất thời lại đưa tới vô số đỉa cùng với các loại tồn tại hung tàn. Trương Đại Bàn dựa vào trực giác Niệm Đan của hắn, có thể tránh được một ít. Nhưng sau nhiều lần trọng thương, cộng thêm đám người Lôi Nguyên Tử, nguy cơ không ngừng tới. Đến cuối cùng, bọn họ chỉ có thể phóng lên trên không trung, từ phía xa truy kích Trương Đại Bàn. Hiện tại, chính là ngày thứ ba. Trương Đại Bàn đã tuyệt vọng. Hắn mệt mỏi không chịu nổi. Trong con mắt đều là tơ máu đầy phẫn nộ và không cam lòng. Tu vi của hắn cũng không ổn định. Toàn thân đã giống như dầu hết đèn tắt. Nhất là hắn không thể phóng lên trên không trung, chỉ có thể ở trong đầm lầy này. Tuy có trực giác Niệm Đan, nhưng ở đây cuối cùng là nguy hiểm vô tận. Hắn cứ như vậy đã gặp phải vài lần, thiếu chút nữa vùi thân ở trong miệng đỉa. - Nơi này là nơi quỷ quái gì vậy? Còn có Lôi Nguyên Tử này khinh người quá đáng! Lửa giận trong lòng Trương Đại Bàn từ lâu đã ngập trời, nhưng lại không có cách nào. Hắn chỉ có thể ủy khuất ở trong đầm lầy này, nhanh chóng đi về phía trước. Đồng thời hắn không ngừng truyền âm, tìm kiếm bạn đồng hành Tinh Không Đạo Cực Tông. Chỉ là ba ngày, đã là cực hạn của hắn. Dọc theo con đường này nếu không phải là đối phương e ngại những tồn tại hung tàn ở bên trong đầm lầy này, vẫn chưa nóng lòng hạ tử thủ, sợ là mình đã sớm diệt vong. Trong đoạn đường này, hắn truyền âm quá nhiều lần, cũng không có nhận được bất kỳ hồi phục nào.