Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 3102 : Dương gia tướng

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


Trên quan đạo, cứ cách sáu mươi dặm lại có một trạm nghỉ chân, ở Quảng Nam Tây lộ, được gọi là phố.



Quế Tân Phố là trạm nghỉ chân nằm giữa Côn Luân quan và thành Ung Châu.



Điều Địch Thanh đau đầu suy nghĩ, chính là vì trận quyết chiến ở chỗ này. Hiện tại, quan Tống đã ở đây sắp xếp trận địa sẵn sàng đón quân địch. Chỗ này dựa vào Côn Luân quan, càng đi về sau địa thế càng cao, có lợi cho phòng thủ. Đối diện là thành Ung Châu, địa thế càng đi về trước càng thấp, có lợi cho tiến công.



Cho nên nói, đóng quân ở đây có thể tiến, có thể lùi, rất là linh hoạt.



Là nơi quyết chiến tốt nhất.



Trần Khác đứng cạnh bên người Địch Thanh. Bọn họ đang đứng ở trên một sườn núi, quan sát hai quân đối chọi. Chỉ thấy phía trước là quân đội mặc quân phục của Tây quân Đại Tống, toàn quân hành động đồng nhất, xếp thành hình trăng khuyết, sẵn sàng ngăn đón quân địch.



Cách xa quân Tống hai dặm, là Mã quân nhìn không thấy hết. Bọn họ mặc giáp bằng da trâu, có phủ áo màu đỏ bên ngoài, chân đeo giầy, một tay cầm lá chắn, một tay cầm thương. Nhìn từ xa, trông giống như những ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cả ngọn núi. Mà khi bọn họ giơ thương trong tay lên, lại biến thành khu rừng đông nghìn nghịt cây.



Nhìn hai màu đỏ đen phía trước, tổng cộng là tám mươi nghìn người. Tiếng hô hào vang lên khắp nơi như gió hú biển gào. Trần Khác cảm thấy máu trong người như muốn sôi lên, da đầu như nổ tung, hô hấp trở nên nặng nề.



Tống Đoan Bình cũng giống như hắn. Ngũ Lang thì càng khoa trương, hai tay của y nắm lại, hai mắt trợn tròn, trong miệng vô ý thức phát ra tiếng kêu quát, hận không thể nhảy xuống cùng nhau chém giết.



Chỉ có hòa thượng Huyền Ngọc, ngồi tọa một bên, tràng hạt trong tay không ngừng chuyển, môi mấp máy rất nhanh, làm người ta không biết y đang niệm cái gì.





Mã quân chỉnh sửa lại đội hình, tiếng kèn lệnh vang lên khắp núi. Bọn họ chia làm ba đội, chủ động tấn công quân Tống. Đội hình của Mã quân có thể phân chia rõ ràng, binh lính thì mặc áo đỏ, giáp da trâu, giày vải, còn thủ lĩnh thì mặc áo giáp sáng bóng, chế tạo đắt tiền.





Bọn họ dùng thương gõ tấm chắn, phát ra tiếng keng keng liên tục như mưa đá, vang như sấm rền, đinh tai nhức óc, khiến tim người đập thình thịch.




Ngựa lao nhanh như gió, lực đánh vào rất là mạnh, đem người ngăn cản văng ra ngoài, không lưu tình mà dẫm nát thành bột mịn. Trong nháy mắt đã tới phía sau của Mã quân. Tả tướng quân, hữu tướng quân, liên tục đổi vị trí, lao vào trận hình như chỗ không người.



Trong hậu trận, Mã Chí Thư mặc long bào, trừng to mắt, khó có thể tin đội mâu thuẫn, từng bách chiến bách thắng của mình, dưới sự tấn công của kỵ binh Tống, lại giống như bù nhìn, dễ dàng bị giẫm đạp. Đây nhất định là đang nằm mơ a….



Không chỉ có y, kể cả quân sư Hán gian đứng bên cạnh cùng thiên binh thiên tướng đều bị dọa sợ. Lần đầu tiên, bọn họ biết rằng có sự tồn tại của một quân đội khủng bố như vậy.



Đây cũng khó trách. Những Mã quân này sinh ra và lớn lên ở Tây Nam, cả đời không có đi qua phương Bắc, nên chưa từng thấy qua một đội kỵ binh thực sự.



Không đợi bọn họ tỉnh táo, Dương Văn Quảng suất lĩnh trọng kỵ binh, đã bắt đầu tấn công lần thứ hai. Bọn họ qua lại xen kẽ, liên tục giết chóc. Đánh cho Mã quân không còn chút khí thế, trận hình cũng đại loạn.



Mà bộ binh quân Tống được khích lệ, sức chiến đấu đột nhiên tăng mạnh.



Quân tinh nhuệ nhất của Đại Tống là Tây Bắc quân, làm sao có thể dễ dàng bị sụp đổ như vậy? Luận về dũng mãnh, bọn là những nam tử trải qua nhiều thế hệ không sống qua ba mươi tuổi. Luận vũ dũng, bọn họ cả ngày ác chiến cùng kẻ thù hung ác nhất của Đại Tống. Luận sĩ khí, bọn họ ra sức cho Địch Nguyên soái, vô oán vô hối, mang vinh quang cho người luyện võ.



Những cái này, không phải mạnh hơn Mã Chí Thư người sao?



Theo cờ hiệu không ngừng của người cầm cờ, hai cánh bên của quân Tống bắt đầu khép lại. Trận cánh hạc chuyển thành trận bao vải. Lúc trước không địch lại, là vì dụ địch xâm nhập, rồi dùng trận bao vải vây mà thôi.



Địch Thanh nhìn Trần Khác đã trầm tĩnh lại, mỉm cười nói:

- Tam Lang, ngươi có muốn cùng ta truy kích?



- Là mong muốn của vãn bối, chỉ là không dám cầu mà thôi.

Trần Khác vui mừng quá đỗi nói.