Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4108 : Trở về

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


Không giải thích gì thêm, Trần Khác đưa luôn Tiểu Muội ra ngoài, hắn dẫn nàng đến ngắm hoa trên một con phố.



Trên đường lớn có treo nhiều ngọn đèn đủ màu sắc, hình dáng, tỏa sáng như ban ngày. Tiếng sáo trúc từ trên cao vọng xuống, những chiếc đèn lồng giống như hàng đàn đom đóm bay ra dẫn mọi người thong thả dạo chơi ngắm hoa, bình phẩm phong thái hương sắc của các loài hoa. Những bông hoa sặc sỡ đủ màu sắc và dưới ánh đèn kia hẳn là những dáng vẻ duyên dáng, thêm vào đó hương thơm của chúng lại càng nồng đượm hơn cả ban ngày, khiến cho con người hay soi mói bắt bẻ nhất không kìm nén nổi cũng phải tới gần mà chiêm ngưỡng.



Trên khoảng đất trống thanh niên đã chiếm hết chỗ, bọn họ châm ngòi đốt pháo hoa, pháo dây, sau đó hò hét vui mừng nhìn lên bầu trời, thưởng thức giây phút chói sáng trong chớp mắt đó.



Cảnh đẹp như vậy, quả thật không thể thiếu những đôi tình nhân đang đắm chìm trong biển tình. Họ tay trong tay, ngắm hoa, thưởng đèn, cùng xem pháo hoa, nhưng trong lòng chủ yếu vẫn muốn âu yếm mặn lòng với người yêu.



Trần Khác và Tiểu Muội cũng giống như thế, họ cứ tự nhiên nắm tay nhau như thế, nhìn lướt qua đám trẻ con cười đùa huyên náo, trông theo những đôi trai tài gái sắc nhu tình mật ý đang bàn tính tới chuyện sau này.



Ngoại trừ một số việc đại sự đã được đề cập tới trên thư, Trần Khác mấy năm gần đây đã cùng với ba người bạn của hắn đi khắp đại giang nam bắc, du ngoạn khắp núi sông hùng vĩ, cũng đã thăm hỏi tới các văn nhân tri thức, cũng được mở mang kiến thức về nhiều điều kì lạ trên đời:

- Nói ra thì ba ngày ba đêm cũng không kể hết được.



- Vậy huynh tiếp tục kể đi.

Tiểu Muội dùng đôi bàn tay bé nhỏ của mình, lấy hết sức nắm lấy bàn tay to của hắn.



- Muội làm sao vậy?

Trần Khác cảm thấy nét khác thường của nàng bèn hỏi.



- Đêm hôm nay thơ mộng quá.

Tiểu Muội dựa đầu vào vai của Tam Lang nói:

- Muội sợ đây chỉ là một giấc mơ... cho nên phải giữ chặt lấy huynh.



- Như thế là sao?



- Thế này cho dù huynh đột nhiên biến mất, muội cũng có thể biến mất cùng huynh.

Tiểu Muội nghiêm túc nói.



- Ha ha ha...

Trần Khác cười ha hả:

- Muội thật ngốc, ta làm sao mà biến mất được.



- Muội không tin.

Tiểu Muội ngây thơ nói:

- Ai mà biết được đó có phải là nói mơ hay không...



- Ta có một cách này, có thể biết có phải nằm mơ hay không.

Trần Khác bỗng nhiên ôm choàng lấy eo nàng, không buông tay cứ để cho nàng áp sát vào trong lòng mình. Hai tay hơi nâng lên, hai chân của Tiểu Muội lơ lửng trên không, cả thân hình tự nhiên áp sát vào người hắn. Nàng ngước mặt lên, thấy mặt mình cách mặt của Tam Lang không đến một tấc, thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở của hắn gấp gáp mà ấm nóng.
Thực ra hắn cũng đã nghĩ đến, có đúng là không nên chơi mấy trò chơi vô bổ nữa không, dù sao cái mình có vẫn là tiền, không to không nhỏ cũng là con ông cháu cháu cha rồi. Nhưng hôm đó khi nói chuyện với Địch Thanh, đã thật sự kích động sâu sắc tới hắn… Cái xã hội này là tàn khốc như vậy sao, tiến sĩ và không phải tiến sĩ là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.



Coi như là vì sau này có thể ung dung tự tại, cho nên nhất định phải thi đỗ tiến sĩ!



Hơn nữa, khoa thi trước Đại Lang, Nhị Lang đều đỗ cao, hiện giờ đang ở bên ngoài làm mấy chức quan nhỏ. Chính mình cũng không thể để làm mất mặt, cho nên phải hăng hái phấn đấu!



Sau khi trở về nhà, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, hắn lại cùng với mấy người của Tống Đoan Bình, còn có Ngũ Lang lên thư viện Trung Nham.



Thấy bọn họ trở về, Vương Phương tự nhiên vô cùng phấn khởi, nhưng nhìn thấy Huyền Ngọc đầu vẫn trọc lốc, lại có phần hơi thất vọng nói:

- Lão phu già rồi, không thể chờ bồng cháu nữa sao?

Xem ra lão thật sự vội lắm rồi.



- Ôi …

Huyền Ngọc thở dài nói:

- Ai bảo hòa thượng không thể sinh con…



- Phù …

Vương Phương vẻ mặt lúc ấy liền dựng lên, tên tiểu tử này sao lại nói như thế?



- Ân sư còn không biết sao.

Tống Đoan Bình cười nói:

- Hòa thượng hiện nay có Phật tổ tọa trong lòng, rượu thịt cũng đã từng, thiền tâm vẫn vững vàng.



- Hay là hoàn tục đi.

Vương Phương cười gượng nói:

- Bằng không thì sinh ra một tiểu hoà thượng, dù sao vẫn có cảm giác là lạ.



- Vậy con đi nói với sư phụ một tiếng.

Huyền Ngọc niệm to:

- A Di Đà Phật!



Mọi người toát cả mồ hôi…



Đợi Huyền Ngọc qua vụ này, mọi người nói rõ mục đích đến, lão tiên sinh vui vẻ ưng thuận, giúp bọn họ phục hồi lại hồ sơ học.



Trong thư viện, mỗi ngày phải chăm chỉ học tập. Thời gian qua đi rất nhanh, tiết trời lạnh rồi nóng chớp mắt lướt đi, sau đó là tới năm diễn ra đại hội thi.