Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4111 : Mẹ kế

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


Qua trận chiến Côn Luân quan ai cũng đều biết rằng, khi ngựa phi nước đại có thể làm họ tan xương nát thịt.



Người đi trên đường vội vàng bỏ rơi cái sọt trên tay, vứt bỏ hành gánh trên vai, tránh về phía hai bên đường. Không biết cha mẹ vô tâm nào lại để con mình ra giữa đường.



Đứa bé trai đó không quá hai ba tuổi, tay cầm khư khư chiếc bánh gạo ăn ngon lành, vẫn không biết chuyện gì sắp xảy ra với mình.



Mà con tuấn mã kia cách cậu bé chưa đầy ba trượng.



Không chút do dự, ba người không ai bảo ai đồng loạt tiến lên cứu chú bé, cuối cùng Trần Khác vẫn là người gần nhất, nhảy vọt một cái bế đứa bé lên, rồi lộn nhào mấy vòng cố gắng tránh con ngựa điên cuồng kia.



Ai ngờ con ngựa chỉ còn hai bước nữa là tới trước mặt hắn đột nhiên nhảy vọt lên không trung. Thấy một tiếng “hô” vang lên, Trần Khác chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ lướt qua đỉnh đầu của mình.



Khi nhìn lại, con ngựa màu đỏ ấy bốn chân đã chạm đất, nhưng lại có thêm một người con gái khoác một chiếc áo màu xanh rất khỏe khoắn, nàng ta siết chặt sợi dây cương ngựa, cũng không thèm nhìn Trần Khác một cái, rồi phóng vụt đi.



-Khốn kiếp!

Các huynh đệ đều vây quanh hắn, thấy hắn bỗng bật dậy mạnh như rồng hổ nhảy vọt lên, chỉ về hướng người ngựa vừa mất hút, giậm chân chửi ầm lên.



Người trên đường cũng đã hết hoảng sợ, nhao nhao lớn tiếng chỉ trích:

-Chạy trốn nhanh thật, nếu không kịp đi báo quan rồi!

-Nhớ kĩ con ngựa này, lần sau có gặp phải đi báo quan ngay!

-Đúng đấy, không thể để như vậy được!



Trần Khác cả đời ghét nhất những loại người vô trách nhiệm, nhưng người đã chạy mất, chỉ hung hăng chửi mấy câu, rồi quay lại trừng mắt dữ dằn nhìn cha mẹ đứa bé nói:

-Các người trông đứa trẻ như thế nào vậy?

Rồi lại nhìn đứa trẻ, nó sợ đến khóc thét lên, nhưng không bị thương chỗ nào cả, hắn lại quay ra ca một bài giáo huấn cho đôi vợ chồng kia:

-Các người làm bố mẹ kiểu như vậy à?



Đôi vợ chồng kia vừa sợ hãi vừa thấy xấu hổ vô cùng, chỉ biết ôm đứa trẻ, miệng không ngừng nói:

-Đa tạ ân công…



-Tạ ơn cái quái gì! Sau này phải trông chừng con cái cho cẩn thận!

Trần Khác cũng chỉ răn đe họ mà thôi, hắn cũng thầm trách chính mình:

-Cái tật xấu dễ bị kích động này lúc nào cũng không sửa được!

Lúc nãy cứ cho là con ngựa kia không nhảy qua đầu hắn, thì hắn cảm thấy cũng có thể tránh thoát được, nhưng ngộ nhỡ xảy ra sơ xuất… thì thật là chết mà vẫn không hối cải.



Tâm trạng hơi ổn định một chút, hắn mới phủi bụi trên người, miệng lẩm bẩm chửi thề, nói:

-Hòm sách đều rơi xuống hết rồi…



Người qua đường ngơ ngác nhìn nhau, vị nghĩa sĩ này rõ ràng là ăn mặc thư sinh, tại sao lại nói những câu như thế… thật là thô lỗ.
-Về rồi hả!

Giới thiệu với các con, đây là… Ừm, là bạn tốt của cha, các con gọi dì Tào đi.



-Này…

Đây chẳng khác gì không nói…



-Vân Hi, nàng về trước đi.

Trần Hi Lượng lại nói với vợ mình:

-Đợi ta thu xếp ổn thỏa với huynh đệ chúng nó, sẽ mời nàng qua.



-Ở đây toàn nam nhân trượng phu, không thể không có ai chăm sóc được, thiếp cho Lan Bội và Lan Huệ ở lại đây.

Người phụ nữ tên Tào Vân Hi, mặt đỏ ửng lên nói:

-Thiếp xin đi trước, có việc gì thì cứ việc nói cho thiếp một tiếng.





-Ừ.

Trần Hi Lượng gật đầu. Đám thanh niên trong phòng đứng dậy tiễn bà ta ra ngoài:

-Dì cứ thường xuyên đến chơi ạ…



-Xin dừng bước, dừng bước…

Xem ra khí tiết của người phụ nữ này cũng không tồi, những nam nhân cao sáu bảy thước này đành chịu, ai nấy cũng mang vẻ mặt cười quái dị, nếu là người khác thì cũng không đối phó được.



…..



Chờ cho Tào Vân đi, Trần Khác cùng mọi người cười trêu Trần Hi Lượng, Tống Đoan Bình cười nói:

-Trần bá bá, đây chính là mẹ kế mà bác tìm cho bọn họ sao?



-Đừng nói bừa.

Trần Hi Lượng liếc mắt nhìn y, khuôn mặt già của lão đỏ ửng lên:

-Cứ cho là vậy đi, vốn là để cho các con gặp rồi mới thành thân, nhưng… Tóm lại chỉ có thể tạm thời như thế.



-Oa …

Bọn Trần Khác ngay lập tức trở lên khí thế, không quản đường xa mệt nhọc, tưng bừng thích thú hỏi:

-Thân phận ra sao, xem ra cũng rất quý phái.



-Đúng là quý phái…

Trần Hi Lượng gượng cười, thực lòng mà nói, em gái vợ của vua sao không quý phái cho được…