Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4113 : Người nhất tứ nhạc nghiệp

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


Chuyện này suy cho cùng thì Trần gia cũng là không phải trước, Trần Khác cũng không thể coi là không có tội, cho nên việc hắn đến nhà người ta để tạ lỗi là điều đương nhiên. Chỉ có điều cần phải suy nghĩ, muốn đến gia đình hống hách này trước tiên phải thể hiện ra uy lực, sau đó mở hầu bao… bản thân mình còn phải làm bộ đáng thương. Nghĩ vậy, Trần Khác liền đau đầu từng cơn.



Điều này còn dễ nói, dù sao thì cũng vì tiểu muội nên nhẫn một chút thì tất cả sẽ qua thôi, giống như bị chó cắn vậy. Nhưng điều kiện thứ hai của Liễu gia mới thật sự là nguyên nhân khiến hắn phải quanh quẩn, đi đi lại lại suy nghĩ. Theo lý mà nói huynh đệ dịch thú (hai anh em cưới đổi cho nhau) cũng không phải là một chuyện gì lạ, hai bên cũng coi như là thấu tình đạt lý, nhưng một có một chuyện cũ cứ quấy rầy hắn bao nhiêu năm nay, từng chữ một giống như ngọn núi cứ lần lượt hiện ra trước mắt hắn:



Sư, tử, Hà, Đông!



Một khi bị lão già vô lương tâm Tô Đông Pha tuyên truyền, thì đến người của nghìn năm sau đều biết. Con trai của Trần Hi Lượng sợ vợ, tên tiểu tử Trần Quý Thường này không được phép uống rượu hoa, không thể nuôi kỹ nữ, động một tí là bị phạt quỳ, có lúc còn bị đánh, khiến người ta chê cười một nghìn năm, một nghìn năm sau a.



Nếu Trần Quý Thường bị ngược đãi thì lại không sao hết, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu đựng vậy, việc này người khác không quản được. Tuy nhiên, sau này khi Trần Hi Lượng vừa chết thì y đã ra ở riêng khỏi nhà Liễu gia, cả đời không hề gặp lại... có thể thấy tên tiểu tử này thì cũng chẳng có gì là hạnh phúc.



Lịch sử đã rẽ một đường khác, dường như lại quay về với quỹ đạo cũ của nó. Lục Lang là đứa trẻ Trần Khác nuôi lớn, nếu nói huynh trưởng như cha cũng không có gì là khoa trương. Thử hỏi, là ca ca làm sao có thể nhẫn tâm vì hạnh phúc của mình mà đem đệ đệ của mình đẩy vào nơi dầu sôi lửa bỏng chứ?



Cho nên việc này không thể đồng ý được, còn phải tiếp tục suy tính cho kỹ. Chỉ có điều tâm tư này, không thể nói được với bất kỳ ai, ngay cả Trần Hi Lượng cũng không có cách nào nói ra... Lẽ nào nói, nàng dâu tương lai của bạn, sẽ đem người con trai bé bỏng của bạn lên vị Trưởng ban thư ký hiệp hội sợ vợ, sẽ bị người đời chê trách một nghìn năm, một nghìn năm đó! Có tin được không khi Trần Hi Lượng sẽ đem con của ông ta đến thầy thuốc khám bệnh...



Một đêm suy tính không hề có kết quả, nên đành tạm thời gác chuyện này lại, đợi tới khi gặp Tào thị thì tiếp tục nghĩ cách, hay là nên nghĩ về việc chính trước.





Đêm, đang mơ mơ màng màng, Trần Khác liền nghe thấy ngoài sân có tiếng động, liền khoác áo đứng lên xem sao thì thấy tên thư đồng của Trần Hi Lượng đang lắp yên cho con lừa.



- Như thế này là muốn đi đâu?



- Quan nhân vào triều.

Tên thư đồng này sớm đã không còn là tên thư đồng của ngày trước khi Trần Hi Lượng mới mang về từ Tứ Xuyên... tên thư đồng năm đó, từ sau khi tiểu Lượng ca gặp nạn không biết đã chạy đi đâu mất rồi.



- Mới sớm vậy đã vào triều sao?

Trần Khác nhìn trời, sao vẫn còn sáng:

- Lúc này mới canh bốn chứ.



- Con cho rằng làm quan dễ dàng vậy sao.

Cửa tiền sảnh mở ra, Trần Hi Lượng đã thay xong y phục, áo khoác áo gió, đón lấy một chiếc đèn lồng trắng từ tay người thị nữ nói:

- Làm kinh động tới các con rồi, ngày mai, xem xem có thể đem con lừa này vòng qua phía sau hay không.




- Các ngươi làm thế nào mà đến được đại Tống?

Trần Khác sớm đã rất lấy làm kỳ quái về bức hình trên Giao tử điếm, bây giờ suy đoán nghiệm chứng, tự nhiên muốn hỏi cho rõ ràng.



- Nghe các trưởng bối nói, khi Thái Tổ lập quốc, tộc chúng tôi từ hải ngoại trở về, tiến cống vải Tây Dương cho triều đình. Thái tổ nói với chúng tôi: trở về Hoa Hạ, tuân thủ tổ phong, ở lại Biện Lương”, cho phép chúng tôi trở thành thần dân Đại Tống, ở lại Biện Lương sinh sống.

Đột nhiên nói:

- Bởi chúng tôi không ăn thịt lợn, cũng là người Sắc Mục (giai cấp thống trị đời Nguyên gọi chung các dân tộc ở Tây Vực và Tây Hạ), triều đình gọi chúng tôi là Lam Mạo Hồi Hồi, cũng gọi là, cũng gọi là Thiêu Cân Hồi Hồi... Trên thực tế, tuyệt đối không phải như vậy, cho nên chúng tôi mới tự xưng là người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp.



Nói rồi y nhìn Trần Khác mỉm cười nói:

- Có thể gọi tên chúng tôi một cách chính xác, nhất định là người bạn tốt. Tôi tự giới thiệu, tôi họ Bạch, tên là Bạch Nhã Minh, tự Bình Nhiễm, giáo danh của tôi là... Bản Nhã Minh.

Đối với người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp mà nói, nói cho đối phương biết giáo danh của họ chính là đã xem họ như những người bạn tốt của bạn.



Ông chủ nhà xưởng ban đầu của Trần Khác, chính là người Israel, cho nên đối với những điều kiêng kị và sở thích của dân tộc này có thể nói là hiểu rất rõ. Dân tộc này có một bản tính rất ngoan cố, cho dù cách một nghìn năm, về cơ bản không có gì thay đổi.



Vì thế mà cuộc nói chuyện của hai người rất vui vẻ, Bạch Nhã Minh thậm chí còn mời hắn, ngày khác đến làm khách ở chỗ của bọn họ. Trần Khác liền vui vẻ đồng ý.... Chỉ có điều hắn cũng sẽ không quá thành thật, đám người dính lông lên còn tinh hơn cả khỉ.



Làm cho quan hệ nóng lên, tên Bạch Nhã Minh này mới nhắc tới chính sự nói:

- Không biết Tam Lang tới có chuyện gì?



- Gửi tiền.

Trần Khác nói:

- Ban nãy không phải đã nói rồi sao, tôi vừa từ đất Thục ra, mang theo chút tiền trên người, gửi ở chỗ các người yên tâm hơn chút.



- Cửa hàng chúng tôi có dịch vụ này.

Bạch Nhã Minh nói:

- Không biết Tam Lang gửi bao nhiêu tiền?



- Sáu mươi nghìn quan tiền.

Trần Khác nói.



Người Do Thái, thời gian quan viên đời Tống vào triều và đèn lồng trăng, Giao tử.. tất cả không phải chuyện bịa đặt. Nói cách khác, tôi ngoài vì tình tiết mà điều chỉnh nhân vật ra... tuy là không phải tất cả đều có căn cứ nhưng về cơ bản là không có gì bịa đặt.