Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4115 : Thế gia nghìn năm

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


Một khi nổi tiếng thì cả thiên hạ đều biết đến.

Hiên hè (xưa thường chỉ nơi phòng sách hay quán trà) có tên “Bích Lãng”, nằm trong hậu viện Âu phủ. Hậu viện không lớn, cũng không có hồ nước, chỉ là bốn phía trồng hơn mười rặng liễu, nếu khi những rặng liễu xanh biếc, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua, cả rặng liễu đều dập dờn như ngọn sóng.



Thời tiết đang độ xuân sớm, cành liễu vẫn chưa xanh, mấy cây Tu Trúc nghiêng bóng trên khung cửa sổ hiên hè, lay động theo chiều gió dường như cũng bị cuốn hút bởi tiếng cười đùa bên trong.



Biết tin hôm nay Trần Khác sẽ tới, nên Âu Dương Tu đã tuyên bố đóng cửa không tiếp khách. Sau đó bày tiệc chiêu đãi họ ngay trong hiên hè Bích Lang.



Hiên là thuộc chế độ nhà Đường, không ngồi không có ghế, sàn nhà làm bằng gỗ, trải thảm rơm, lại bày thêm mấy chiếc bài dài. Mọi người tùy ý ngồi thành vòng tròn.



Lúc đó, Âu Dương Tu ngồi một mình ở vị trí đầu, tủm tỉm cười nhìn đám hậu bối ngồi bên dưới. Ngoài đám người Trần Khác và vài người con của ông ta, còn có một học trò mà ông ta đắc ý nhất đó là Tăng Củng. Chính là cái người được gọi “Tử cố huynh” kia, nay có thể còn cần phải thêm một chữ “một trong”... Luận về học thức, cả Trần Khác và Tăng Củng đều cùng một bậc, cả hai đều chú trọng hiện thực, văn phong chau chuốt cẩn trọng, không quá tự do không nói suông, luôn làm đến nơi tới chốn, chú trọng tới hiệu quả thực tế. Họ chính là những tinh hoa trong hoạt động cổ văn mà Âu Dương Tu đề xướng.



Tuy nhiên hai người cũng có những nét khác biệt. Văn chương của Tăng Củng, mang phong thái Nho gia thuần khiết, tuyệt đối không vượt quá lời của thánh nhân. Trong khi đó văn chương của Trần Khác, ngược lại không tin vào quyền uy, chỉ nói chứng cứ xác thực, lấy những suy lý chặt chẽ để chứng minh đúng sai. Đối với những mâu thuẫn qua lại, “lời thánh nhân” sai lầm rõ ràng, luôn phê bình một cách thẳng thắn không niệm tình..



Âu Dương Tu vừa thích nét thuần khiết đoan trang của người thứ nhất vừa thích nét phá cách của người thứ hai, tinh thần phấn chấn trong dáng vẻ già nua, khiến ông khó có thể sắp xếp trước sau. Vẫn còn may là lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, nên chẳng cần lo quản gì...



Sau khi nghe được cuộc hội ngộ của Trần Khác bên ngoài cổng, Âu Dương Tu cười ha ha nói:

- Nếu bọn họ đều biết, con là tác giả cuốn “Tự điển”, đảm bảo sẽ không có những phiến phức này.



Nói tới “Tự điển”, Trần Khác có chút không yên nói:

- Đã phát hành trong kinh thành được nửa năm rồi, không biết kết quả như thế nào?



- Con hỏi Hòa thượng thì biết ngay...

Âu Dương Tu có bốn người con, con cả phát tự Bá Hòa, mười bảy tuổi, con út biện tự Quý Mặc, nhũ danh “Hòa thượng”, năm nay mới tám tuổi.



- Bẩm phụ thân và Trần Khác huynh.

Tiểu hòa thượng nghe vậy liền đứng lên, nói:

- Trong lớp vỡ lòng của chúng con, đều không cần dùng từ điển âm vận nữa, mà chuyển qua dạy “Tự điển” rồi.



- Nhanh vậy sao?

Trần Khác không dám tin lời cậu nói. Hắn vốn nghĩ rằng, cần tới mười năm để nhân rộng cuốn sách này đã là một điều không tồi rồi.



- Tất nhiên rồi, con cũng không nhìn xem, ai đã là người mở rộng nó.


- Bọn họ tự có kế hoạch của họ.

Tống Đoan Bình cười nói:

- Chúng con chỉ có thể tới trước.



- Ừ, ta nhớ phụ tử họ rồi.

Âu Dương Tu gật gật đầu, phân phó người con cả nói:

- Hôm sau có ba cha con tiểu thư họ Tô đến thì cho họ vào.



- Vâng.

Tư Mã Pháp gật đầu nhận lệnh.





Chỉ một chút cơm mà ăn tới quá trưa, sau đó Âu Dương Tu lại sai người thay trà và mang trái cây lên, dặn đám vãn bối tiếp tục vui đùa, lại đánh mắt qua nhìn Trần Khác, rồi liền rời khỏi chỗ ngồi, đến thư phòng chờ.



Lát sau, Trần Khác gõ cửa đi vào.



Cách bố trí trong thư phòng Âu Dương Tu hết sức đơn giản, ngoài chục ngàn cuốn tàng thư ra, chỉ có một lư hương, một cây đàn cầm, một bàn cờ, một tấm tháp... lúc đó Âu Dương Tu đang ngồi trên chiếc ghế trúc, nét mặt thâm trầm nhìn hắn.



- Sư phụ tìm con có chuyện gì?



- Ta hỏi con.

Nét mặt Âu Dương Tu không còn vẻ ung dung thanh thản như trong hiên hè Bích Lang nữa, chỉ nhìn thất vẻ mặt nghiêm trang nói:

- Con với tiểu tử đó, còn có quan hệ gì nữa không?



- Ai?

Trần Khác sửng sốt, giật mình nói:

- Sư phụ muốn nói, là tên Triệu Tông Tích?



- Ừ.