Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4119 : Hiền vương

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


Liền nghe người khách bàn bên cạnh nói:

- Tháng trước, chính mắt ta thấy y mua bánh bao ở tiệm bánh bao của Lộc gia, trả bằng một miếng vàng, thấy lão Lộc gia miệng cười toe toét, y liền nói: “Chê ít à?”

Nói xong lại đưa thêm một miếng vàng nữa.



- Lần đó, ta còn thấy y mặc áo cà sa, ngồi chung với một tên ăn xin!

Lại có người nói:

- Tên ăn xin hát điệu ‘hoa sen rụng’, y liền ở bên cạnh đánh vào bản trúc, lại có thức ăn tới, liền dùng tay cầm lấy…



- Còn mùa đông năm trước, y từ trong nhà chạy ra, mặc bộ quần áo mỏng, đi chân trần, chạy vòng quanh thành Biện Kinh, điều này ai cũng nhìn thấy được.



Triệu Tông Tích điên mất rồi? Trần Khác không khỏi kinh ngạc, vội lắc đầu, sao lại có thể? Theo từng bức thư của tên này, cũng nhìn không ra được chút nào là điên.



Hắn đang muốn lên tiếng hỏi, liền nghe thấy dưới lầu tiếng ồn ào xô bồ một hồi, vài tên mặc trang phục thị vệ vương phủ màu đen chạy lên, hướng về phía mọi người chắp tay nói:

- Chư vị, Nhị công tử nhà ta muốn tiếp khách ở đây, mời chư vị đi quán khác uống trà, sẽ do gia chủ ta mời.



Mọi người vừa nhìn, đã biết ngay là thị vệ của phủ quận vương Bắc Hải, vốn đã có chút chột dạ, làm sao mà không đáp ứng được? Lập tức đều ngoan ngoãn tản đi. Kiểm tra quán trà một hồi, bọn thị vệ cũng lui xuống.



Trên tầng hai của quán trà, chỉ còn lại một mình Trần Khác.



Chốc lát, chỉ thấy một tên đầu đội khăn vấn hoa văn, thân mặc áo lụa thêu hoa văn lộng lẫy, chân đi đôi ủng đế mỏng, lưng thắt đai lưng đỏ thẫm, tay phe phẩy một cây quạt xếp vàng rực, mười phần mười một chỉ dáng điệu kim thiềm của Triệu Tông Tích, lắc lư đi lên lầu.



Xem điệu bộ này của y. Trần Khác không nhịn được cười nói:

- Ngươi nên thay đổi bộ mặt này đi.



- Vậy là ý gì?

Triệu Tông Tích mở rộng quạt xếp trong tay, chỉ thấy trên mặt viết bốn chữ to ‘Mèo khen mèo dài đuôi’!



‘Phù…’

Trần Khác suýt chút nữa phun vào mặt y và nói:

- Tên mắt to mày rậm mặt chữ điền nhà ngươi, vừa nhìn là biết ngay nhân vật có tên tuổi. Thật sự không có chút khí phách con nhà quyền quý.



Triệu Tông Tích ngồi xuống, nghiêm nghị nhìn về hướng Trần Khác nói:

- Ngươi không nên đến đây chuyến này.



- Vì sao?

Trần Khác cười nói:

- Bởi vì ngươi là kim chi ngọc diệp, ca ca không thể với tới được.



- Có thể lý giải như vậy sao.

Triệu Tông Tích phe phẩy cây quạt nói:

- Ta là người có thân phận, qua lại với kẻ thứ dân như ngươi, sẽ bị bằng hữu chê cười.



- Đem đồ vật kia hợp lại, quạt trong hai tháng, ngươi không sợ nước mũi sẽ chảy ra sao!

Trần Khác tính khí vốn không tốt, công thêm trong lòng rối rắm, nhất thời không nể mặt nói:

- Giả ngây giả dại một thời gian cũng khiến người hư não thật rồi?


Trần Khác nhìn y, trầm giọng nói:

- Bây giờ giả như vậy, chẳng qua chỉ là tăng thêm trò cười. Ta cũng không phải bảo ngươi đi tranh, tự nhiên làm tốt việc của mình là được. Chuyện tương lai ai nói được? Nhưng là tự ngươi từ bỏ, người khác càng sẽ không cho ngươi cơ hội!



- Phải.

Triệu Tông Tích gật đầu thật mạnh, nhếch mép cười nói:

- Thực ra ta sớm đã giả vờ đủ rồi!



- Hahaha, như vậy đúng không…

Trần Khác thoải mái cười nói:

- Nhân sinh ở đời, sống được sảng khoái, mới là điểm quan trọng.



- Ừ.

Triệu Tông Tích cảm kích nhìn về phía Trần Khác nói:

- Để ngươi nói như vậy, trong lòng ta tỏ rõ hơn nhiều. Đúng vậy, giả ngây giả dại thì làm được gì. Sớm muộn gì sẽ biến thành kẻ điên thôi!



- Chính là lý này.

Trần Khác cười rồi gật đầu nói.



- Nói như vậy, ta phải quay về trọng tâm của sự việc rồi.

Triệu Tông Tích vặn cằm nói.



- Sự việc gì?



- Mấy ngày trước, chúng ta ở trong Tông học nghe giảng, quan gia đột nhiên đến.

Triệu Tông Tích nói:

- Quan gia thường xuyên đến Tông học, có lúc còn tự mình giảng một bài. Ngày đó bệnh nặng mới khỏi, ngược lại không nói chuyện nhiều. Chỉ là trước khi đi còn giao cho chúng ta một bài tập, để chúng ta phát biểu ý kiến của riêng mình về việc trị Hoàng Hà, nói xem cuối cùng là phương án nào là tốt.



- Phương án sông Lục Tháp đã thi công hơn một năm rồi, quan gia sao lại đột nhiên hỏi như vậy?

Trần Khác sắc mặt biến đổi nói.



- Muốn kiểm tra chúng ta, nắm bắt bao nhiêu kiến thức về công trình trị thủy thôi.

Triệu Tông Tích không chắc chắn.



- Ngươi định viết như thế nào?



- Vốn dĩ là muốn theo dòng lớn, trong tấu chương của Lý Trọng Xương sao chép vài câu, ứng phó cho qua.

Triệu Tông Tích thở dài nói:

- Tuy nhiên nói dối trắng trợn, trong lòng ta uất nghẹn.



- Hiện tại thì sao?



- Không giả ngây giả dại, ta sẽ nói thật.

Lúc này Triệu Tông Tích nói chắc như đinh đóng cột:

- Ta nói thật, ta cảm thấy phương án của Lý Trọng Xương không phải là loại vượt quy tắc thông thường!