Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4122 : Đông anh em tốt thật

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


Trong cửa chính có khắc Bàn Long, treo từng lớp màn che màu vàng sáng, sau mỗi màn che là một cánh cửa, cứ thế chạy dọc đến sâu bên trong thẩm cung.



Trên chiếc ghế có lót một miếng đệm màu vàng sáng, người ngồi trên đó là Quan gia triều Đại Tống Triệu Trinh. Y mặc trên người chiếc áo bào màu xanh nhạt, dùng vải lụa khảm ngọc bích để buộc tóc, mặt nở nụ cười nhìn hai đứa con nuôi đang ngồi đó.



Người ngồi trên đôn cẩm bên trái là một chàng thanh niên mặt mày thanh tú, nho nhã lịch sự, trên người y khoác quan phục màu tím, vẻ mặt đầy sự ân cần quan tâm.



Người ngồi trên đôn cẩm bên phải, là một chàng thanh niên có khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt sâu, y cũng mặc quan phục màu tím, trông nét mặt đầy vẻ ưu tư.



Đây chính là hai đứa con ông ta đã nuôi dạy từ bé, đứa lớn tên là Triệu Tông Thực, là đứa con trai thứ mười ba của đường huynh Triệu Doãn Nhượng ở quận Nhữ Nam, đứa nhỏ tên là Triệu Tông Tích, là đứa con trai thứ hai của đường huynh Triệu Doãn Bật ở quận Bắc Hải, hai đứa chênh nhau hai tuổi, năm xưa đều được y nuôi nấng trong cung.



Tuy rằng sau này y đã đưa chúng ra ngoài, nhưng Triệu Trinh chưa bao giờ thôi lo lắng cho chúng, ngay cả chuyện cưới xin của hai đứa nó, đều là do ông và Hoàng hậu một tay sắp đặt. Hai người họ cũng đối đãi với ông ta như cha ruột, định kỳ vào cung thăm hỏi, có thể nói tình cảm giữa họ cứ như cha con ruột thịt.



Nghe thấy hai người đến vấn an, Quan gia mỉm cười nói:

-Sức khỏe của ta đã khá hơn nhiều rồi, các con không phải lo lắng nữa.



-Thúc phụ vẫn phải nghỉ ngơi nhiều, chuyện quốc sự gì, đã có các Tướng công xử lý.

Giọng nói của Triệu Tông Thực cũng êm dịu như dung mạo của y vậy:

-Lần này nhất định phải an dưỡng cho khỏi hẳn, không được để lại di chứng gì.



-Ừ.

Triệu Trinh gật đầu, giọng ấm áp nói:

-Bệnh sởi của Đại Lang nhà con đã khỏi hẳn chưa?



-Hôm trước đã khỏi hẳn rồi ạ, giờ lại tung tăng nhảy nhót lại rồi.

Nhắc đến con trai, nụ cười trên mặt của Triệu Tông Thực cuối cùng cũng rạng rỡ lên một chút, đứa con trai tám tuổi kia của y tên là Triệu Trọng Châm, là một đứa trẻ kháu khỉnh thông minh lạnh lợi, rất được Quan gia yêu mến.



-Đã lâu không gặp nó rồi.

Triệu Trinh trách móc nói:

-Sao không dẫn nó đến thăm ta vậy?



-Con sợ bệnh nó chưa dứt, lại mang bệnh khí đến.

Triệu Tông Thực ôn tồn nói:

-Hai ngày nữa, nó hoàn toàn bình phục rồi, con nhất định sẽ dẫn nó vào thăm thúc phụ.



-Cũng được.

Triệu Trinh gật gật đầu, lại xoay sang nói với Triệu Tông Tích:

-Còn con trai của con thì sao?



-Cả ngày hết ăn rồi lại ngủ.

Triệu Tông Tích nào có sung mãn như Triệu Tông Thực, 15 tuổi lập gia đình, 16 tuổi đã có con, con trai của y giờ mới đầy tháng thôi… cũng chính vì đã làm cha, nên y cũng không muốn giả ngây giả dại nữa, như vậy sẽ khiến con xem thường mình:

-Có điều chẳng bệnh tật gì.




- Ngươi đừng nói thế

Triệu Tông Tích lo lắng nói:

- Y có 27 người huynh đệ.



- Ôi dào, cha y cũng khá đấy nhỉ?

Trần Khác trợn tròn mắt nói.



- Đấy cũng là bản lĩnh mà.

Trần Tông Tích gật đầu nói:

- Huynh đệ nhiều rồi, thế nào cũng có kẻ cực đoan hung tàn, nghe nói lão bát và lão thập lục nhà y, có quan hệ sâu đậm với “Vô Ưu Động” và “Quỷ Phàn Lầu”.



-Vô Ưu Động, Quỷ Phàn Lầu ư?

Trần KHác khẽ nhíu mày nói:

-Đó là gì?



- Tòa thành Biện Lương này trải qua nhiều năm xây dựng, mương máng dưới đất cực kỳ sâu rộng.

Triệu Tông Tích chỉ chỉ dưới chân nói:

- Nên có khá nhiều kẻ liều mạng, ẩn mình trong đó, tự xưng là “Vô Ưu Động”, nghe nói cái to nhất một trong số đó là “Quỷ Phàn Lầu” do Cái Bang dựng nên, chuyên bắt các phụ nữ xuống dưới để cưỡng bức bán dâm.



- Không phải chứ.

Trần Khác nhìn tòa thành Biện Kinh phồn hoa sầm uất, khó mà tin lời:

- Trong thành Biện Kinh cứ cách năm dặm là có một cửa hàng, mỗi quầy lại kinh doanh mặt hàng khác nhau, có biết bao nhiêu quân cảnh? Tại sao lại không diệt trừ bọn chúng?



- Sao mà chưa từng diệt qua chứ? Nhiều thế hệ phủ doãn khai Phong, cũng chẳng phải đã phái người xuống càng quét đó thôi.

Triệu Tông Tích lắc đầu nói:

- Nhưng mà, thành Biện Kinh này có đến một triệu mấy trăm người, trong đó có biết bao nhiêu tên vô lại phố phường? Mỗi ngày lại sinh ra biết bao du côn? Quét hết một đám rồi lại một đám, giống y như nhặt rau hẹ vậy, không làm sạch được đâu…

Ngừng một lúc, y nén giọng thấp xuống nói:

- Hơn nữa, những bang phái còn sống sót sau vụ càn quét, tất cả đều có bối cảnh cả đấy, chẳng phải vừa rồi ta đã nói đó sao…



-Thì ra là có ô dù che chắn…

Trần Khác hiểu ra vấn đề.



- Nói tóm lại, ngươi muôn ngàn lần phải cẩn thận

Triệu Tông Tích nói:

- Trong số những gã ăn mày bên đường, tám phần là những loại người đó, bọn chúng không dám làm gì ta, chỉ sợ chúng sẽ để mắt đến ngươi, để ta bảo đám lão Tiền đi theo ngươi vậy.

Lão Tiền, là trưởng vệ sĩ của Triệu Tông Tích.



-Cũng tốt.

Trần Khác gật đầu, chẳng cần thiết đóng vai hảo hán.