Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4124 : Địch nguyên soái càng oai hơn

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


Ngày thứ hai, lão Học dụ đó cầm một quyển “Tự điển”, gọi Trần Khác đến bên ngoài học trai, hỏi hắn và tác giả có phải là cùng một người không.



Trần Khác gật đầu nói phải, học dụ chấn kinh nói:

- Ngươi làm sao lại trẻ như vậy?



- Năm mười tuổi ấy, nghĩ ra cách chú âm bằng phiên âm, lại dùng thời gian mười năm, dưới sự chỉ dẫn của sư trưởng, mang toàn bộ từ ngữ trong “Quảng vận” sắp xếp, chỉnh lí lại.



- Mười năm mài một kiếm! Hậu sinh khả úy, hổ thẹn, hổ thẹn!

Ngoài khâm phục, Học dụ hành lễ với hắn, thở dài nói:

- Ta không làm nổi sư phụ của trò.



Trần Khác sợ lặp lại số phận bi thảm năm đó của Tô Thức, cũng hành lễ với lão nói:

- Mỗi người có mỗi chuyên môn của mình, học trò những năm này, đều phí thời gian vào mặt này, còn về con đường ứng thí thì còn kém cạnh rất nhiều.



Học dụ thấy hắn khiêm tốn như vậy, vô cùng cảm động, gật đầu nói:

- Nhưng phàm là người học qua phiên âm, đều nên dùng lễ bái sư với trò. Học trò không dám tự xưng mình là thầy, hay là chúng ta xưng hô như bằng hữu đi.



- Lễ không thể phế bỏ.

Trần Khác kiên quyết nói:

- Học trò không dám làm ngược đạo lí.



- Cũng đúng.

Học dụ có vài phần vừa lòng, nghe vậy, gật mạnh đầu nói:

- Các trò là những học giả lớn, đều tôn sư trọng đạo, ta không thể làm tổn hại danh tiếng của trò…



-….

Trần Khác đổ mồ hôi, đây là cái nào với cái nào, hắn lúc nào biến thành học giả lớn rồi?



Bất luận thế nào, tin tức hắn là tác giả của “Tự điển” nhanh chóng lan truyền trong Thái học, không chỉ học trò Thái học cùng trai với hắn vô cùng hiếu kì, ngạc nhiên với hắn. Đến giờ nghỉ, học trò, lão sư của các trai khác cũng đi đến nhìn hắn. Nhưng mọi người đối với cái người có gương mặt trẻ măng này, không khỏi nghi ngờ. Một tác phẩm lớn, được viết một cách vô cùng chặt chẽ, cẩn thận như thế, có lẽ phải là hai lão đầu râu tóc bạc phơ, bụng đầy kinh sử, học vấn cao thâm cùng viết….Ngay cả ‘Tô tiểu muội’ cũng bị bọn họ đoán mò là hóa danh của một vị đại học sĩ nào đó dùng trong dân gian. Tóm lại, tác giả trẻ tuổi như vậy, quả thật làm bọn họ khó tin.






Bên cạnh Địch Thanh còn có một vị tiểu tướng tuấn mỹ vô song, vận áo bào trắng, không biết biết bao cô nương, mang theo giỏ tung hoa, ném quả về phía y, kêu thét chói tai:

- Địch Vịnh, Địch Vịnh…



Nhìn thấy một màn nhân tâm cuồng nhiệt, kích động, trên mặt Trần Khác lại không có lấy một nụ cười: Nguyên soái, quả nhiên đã làm đến Xu Tướng rồi…



Tăng Bố đứng bên cạnh hắn, hai người không có chen đến gần, chỉ ở trước phủ học môn xa xa nhìn tới. Trên mặt Tăng Bố cũng không có lấy một nụ cười, ngược lại có chút bi thương nói:

- Địch nguyên soái, cái chết của ông ấy không còn xa nữa.



Trần Khác nghe vậy cả kinh, hắn cúi đầu nhìn Tăng Bố nói:

- Tử Tuyên, đừng có nói lời hù dọa người khác!



- Trọng Phương, ta không có nói lời hù dọa.

Tăng Bố lạnh giọng nói:

- Địch nguyên soái càng được yêu mến, có những người càng khó chịu!



- Người nào?



- Ta cũng chỉ nghe sao nói vậy.

Tăng Bố thản nhiên đáp:

- Chỉ là nghe nói Hàn tướng công thà chịu đi làm Tam ti sứ, cũng không muốn làm Xu Mật phó sứ…điều này là vì sao? Còn không phải là không thể chấp nhận việc than phận thấp hơn ông ấy sao?



- Hàn tướng công không làm, sẽ có người khác làm, tiếp nhận chức Xu Mật phó sứ là Vương Nghiêu Thần. Ông ta là vị mà năm đó Hàn tướng công nói với Địch nguyên soái “ngoài đông hoa môn, người được xướng danh trạng nguyên mới là hảo hán”! Bây giờ, ông ta lại do Địch nguyên soái cai quản, trong lòng có mùi vị gì? Nghe nói, mỗi sáng, ông ta thỉnh an Địch nguyên soái đều nhìn chằm chằm vào kim ấn nói: “Xu Tướng đại nhân, thật là ngày càng sáng ngời!”



- Thậm chí tể tướng đương triều Văn Ngạn Bác, phỏng chừng cũng hận ông ấy. Bởi vì luôn có người đem lão và Địch Thanh so sánh với nhau, năm đó thu phục thành Bối Châu, thì được nhậm chức tể tướng, lấy cái gì để so sánh với Địch Thanh bình phục cả nam phương? Lại đứng trên Địch Thanh, có e ngại hay không? Sợ chỉ cần có Địch nguyên soái một ngày, ông ta sẽ phải chịu một ngày.

Tăng Bố trầm giọng nói:

- Nói đến chuyện lớn, ông ấy đường đường là một võ tướng, lại khoan thai, bình đạm hơn so với mọi quan viên ở thành Biện Kinh, ai có thể thoải mái trong lòng chứ? Nếu đã có cả một tập thể như vậy, lại có người đứng đầu, cục diện nguy hiểm đã hình thành, ông ấy lại vẫn không biết kiềm chế như vậy, tuyệt đối đừng để kẻ khác nắm lấy được cơ hội, bằng không….