Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 4132 : Âm thanh của thiên nhiên
Ngày đăng: 01:22 20/04/20
Cô gái được tám thiếu nữ vây quanh, giống như các vì sao đang vây quanh mặt trăng, tung chiếc váy mỏng bằng lụa màu vàng nhạt lên, bên trong lộ ra chiếc yếm hồng. Nàng ôm cây đàn tỳ bà, tập trung nghe tiếng nhạc kia, rồi hòa tiếng đàn tỳ bà cùng tiếng nhạc đó. Đợi cho đến lúc khúc nhạc dạo hết, chỉ thấy nàng vừa ấn đàn tỳ bà một cái thì giọng hát đột nhiên cất lên, từng từ trong trẻo, âm thanh uyển chuyển, như chim Oanh mới rời khe núi, chim Yến quay về tổ, hoặc chậm hoặc nhanh, chợt cao chợt thấp, trong đó những chỗ chuyển giai điệu, bách biến bất tận, chỉ nghe nàng hát rằng:
“Trời cao hoa rụng lười chải đầu. Không nói gì dựa trang lầu (phòng ở của con gái). Tu mi sửa mày, núi xa xanh thẳm, cùng nhau kết xuân sầu….”
Ánh đèn chiếu sáng trên sân khấu, mấy thiếu nữ dáng vẻ lẳng lơ bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa trong tiếng nhạc kỳ ảo, tay chân uốn éo, váy áo phất phơ. Bọn họ dùng bàn tay mềm mại, dùng đôi mắt đẹp, dùng thắt lưng, dùng chiếc khăn vải ở thắt lưng, chiếc quạt trong tay, chậm rãi di chuyển. Lời hát trong điệu múa ly hợp bi hoan, khiến người nghe, người xem đều bị mê hoặc, kinh ngạc vô cùng.
“Tiết mục ca hát này..” Trần Khác tuy cảm thấy diễn xuất rất tốt, nhưng không đến mức khiến hắn điên đảo như say, liền hỏi nhỏ cô gái bên cạnh:
-Chắc hẳn đó chính là Đỗ đại gia hả?
-Không phải.
Cô gái bên cạnh Trần Khác đậm chất văn nghệ. Lúc ấy hắn muốn loại hình này là suy nghĩ cho các huynh đệ, sợ khẩu vị quá nặng sẽ làm hỏng bọn họ. Nhưng đây cũng không ý nghĩa là hắn cũng thích người con gái nhẹ nhàng thế này. Kết quả Trương Ngũ kia dâng sai, lấy khẩu vị nhạt nhất đem cho hắn:
-Đây là tiểu muội của Đỗ Hành Thủ, tiểu Đỗ. Giọng hát của nàng đều là do Đỗ Hành Thủ dạy bảo, nhưng nếu so với Đỗ Hành Thủ thì không biết là kém bao nhiêu.
-Kém chỗ nào?
Trần Khác khẽ nhấp một ngụm rượu. Rượu rất ngon, nhưng dùng chén bạc đã ảnh hưởng tới khẩu vị.
- Chỗ hay của cô ấy mọi người có thể nói ra được, còn chỗ hay của Đỗ Hành Thủ người ta không nói ra được. Chỗ hay của cô ấy người ta có thể học được, còn chỗ hay của Đỗ Hành Thủ không học được. Đỗ Hành Thủ thành danh mấy năm nay, ai không học giọng điệu của nàng? Người người đều học, nhiều nhất là giống như Tiểu Đỗ, đã học được bảy tám phần giọng hát, nhưng sự quyến rũ lại chưa đủ.
Chờ cho Tiểu Đỗ kia hát xong, thấy mọi người nhiệt liệt vỗ tay, rất nhanh, có một đám người phục vụ chạy lên đài, cao giọng nói:
-Chu viên ngoại ở gian Cúc lầu hai thưởng Tiểu Đỗ tiểu thư mười quan tiền.
-Mộ Dung công tử ở gian Đào lầu hai thưởng tiểu Đỗ tiểu thư hai mươi quan tiền.
Trần Khác nhìn Ngũ Lang, cười nói:
-Nói vậy thì ta cũng phải viết một bài.
Nói rồi hắn cầm bút lên, viết nhanh mấy hàng chữ, chuyển cho Trương Ngũ nói:
-Nói với Đỗ đại gia đó, chúng ta sẽ không đợi quá lâu.
Đây cũng là một cách tiếp thị của tửu lầu, bởi vì muốn chờ hoa khôi ra mời rượu, tất cả mọi người đều không rời đi. Rất nhiều khách đến sớm đã kêu làm bàn tiệc thứ hai.
Thành Biện Kinh là một thành phố không có ban đêm, những người sống ở triều Tống không phải giống như triều Đường, trời tối là không được ra khỏi cửa. Họ ở trong thủ phủ của chính mình, có thể tự do tự tại dạo chơi cho đến khi trời sáng cũng không có ai quản. Mà mở tiệc chiêu đãi, thường thường là phải đến canh ba, thậm chí canh tư.
Chờ đợi rất lâu cũng không thấy Đỗ đại gia đi ra, vì ngày mai còn phải đi học, đám người Trần Khác quyết định không chờ nữa, trả tiền, thưởng cho Trương Ngũ và mấy cô gái tiếp rượu, tổng cộng tiêu hết hai mươi lượng bạc… hai vạn đồng, một nhà ba người, ở kinh thành đơn giản có thể sống nửa năm… Mọi người liền đứng dậy rời đi.
Đã nhìn thấy cô gái nhảy múa lúc đầu bước đến, nhìn đám người Trần Khác cúi chào nói:
-Xin hỏi, vị nào là Trần công tử “đời người nếu chỉ như gặp lúc ban đầu” ạ?
-Là hắn.
Tranh trước người khác, Trần Khác chỉ vào Ngũ Lang nói:
-Vị này họ Trần.
Ngũ Lang bối rối, y vốn chưa từng viết qua lời hát bao giờ. Mọi người tuy không hiểu rõ tình hình, bởi vì những lời đó đều là do phân công nhau viết, giao cho Trương Ngũ, vẫn chưa trao đổi với nhau. Nhưng nhìn bộ dạng như kẻ trộm của Trần Khác thì liền biết là sẽ có màn kịch hay để xem, do đó đều gật đầu đáp: là hắn, là hắn.
Người con gái đó vừa nhìn chàng trai đen như thiết giáp thì ngay lập tức toát mồ hôi, thầm nói “thật sự là đừng trông mặt mà bắt hình dong”, rồi khó khăn nói nhỏ:
-Hành Đỗ nhà ta mời Trần công tử bớt chút thời gian để gặp mặt…