Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4134 : Hợp mưu

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


Cô gái đó mặc bộ đồ võ sĩ màu xanh đậm, trên đầu đội mũ có tấm vải che phủ, nếu không có cặp chân dài làm chấn động lòng người và con Táo Hồng Mã bắt mắt kia thì Trần Khác cũng không thể khẳng định được đó là nàng.



Dù đã nhận ra, Trần Khác vốn định giả bộ như không nhận ra, ai ngờ nàng đã nhìn thấy mình, đành phải để sách xuống, vẫy vẫy tay.



Nàng thúc ngựa chạy tới, lạnh lùng nói:

-Chuyện gì?



Trần Khác cười đáp:

-Hỏi thăm thôi. Thế nào mà cứ luôn gặp phải cô, có thể thấy là hai chúng ta đúng là có duyên. Nếu không vội, ta mới cô vào đây cùng uống ly nước đu đủ.

Nói xong liền muốn rút lại, buồn chán quá mà chọc giận cô ta làm chi?



Càng không thể tin nổi đó là, cô gái nghĩ một lát, rồi giao ngựa lại cho tùy tùng, bước tới ngồi đối diện với Trần Khác.



Tỳ nữ bưng một ly nước đu đủ đặt trước mặt cô gái.



Cô gái bưng lên nhấp một ngụm, gật gật đầu nói:

-Cảm ơn.



-Khách sáo.

Trần Khác nhe răng, kiếm chuyện nói:

-Lại ra, Biện Kinh thật nhỏ bé, ta mới đến chưa đầy hai tháng mà đã gặp cô đến bốn lần.



-Bình thường thôi.

Cô gái nét mặt không chút thay đổi nói:

-Thắt lưng của ngươi?



-Thắt lưng?

Trần Khác sửng sốt, thật may đầu óc hắn vẫn còn tốt, lập tức nhớ lại mình đã từng mượn cớ, vội thở dài nói:

-Thương gân động cốt một trăm ngày, sao có thể khỏi nhanh như vậy được, tuy nhiên không cử động mạnh thì cũng không khác người khỏe mạnh.



-Ít cử động thôi.

Cô gái lạnh lùng nói một câu rồi im lặng nửa ngày mới nói tiếp:

-Người Vô Ưu Động lại tìm ngươi rồi sao?



-Ta còn có thể ngồi đây nói chuyện cùng cô thì đã chứng minh là không có rồi.

Trần Khác động lòng, cười nói.



-Không được khinh suất.

Cô gái nói xong, liền tập trung uống chén nước đu đủ của mình, dường như là rất hợp khẩu vị.



-Uống nhiều một chút, rất tốt cho cô.



-Ý gì?

Cô gái hồ nghi ngẩng đầu, nàng có một gương mặt đẹp nổi bật, cặp mắt nhung huyền, chỉ có điều luôn đượm buồn, khiến cho cả con người nàng thấy thật khó thân thiện.



-Thời tiết chuyển nóng, nước đu đủ hạ nhiệt.


Trần Khác đáp:

-Cô hãy trả lời một câu hỏi của ta trước. Nếu như tìm thấy bọn nguời Vô Ưu Động, cô dự định sẽ làm gì?



-Ta tự có cách.

Cô gái lạnh lùng đáp. Chợt nhận thấy thái độ này không ổn, liền nhẹ giọng nói:

-Chỉ cần xác định được vị trí, tất sẽ có cấm quân đến tiêu diệt.



Trần Khác thở nhẹ, thầm nghĩ “may mà cô không nói rằng ta sẽ một mình đánh tới”, rồi liền nói:

-Nghe ta một câu, đừng có phí công đi loanh quanh như vậy nữa, về nhà nghỉ ngơi hai ngày, chờ đến chợ đêm thì đi. Chờ bọn bắt cóc ra tay, tìm hiểu kỹ hơn, mới có thể tìm thấy hang chuột.



-Cách này của ngươi ta đã từng nghĩ đến rồi.

Cô gái liếc nhìn hắn, ý là trong mắt ngươi ta ngốc đến vậy sao?, rồi nói:

-Mấy chợ đêm ta đều đi rồi, nhưng người đông nghìn nghịt, làm sao phân biệt được bọn bắt cóc?



-Trí thông minh này của cô, nói với cô cũng không thể nói rõ được.

Trần Khác thở dài nói tiếp:

-Ta mệt rồi, ta tiễn cô đi một đoạn.



-Ngươi..

Cô gái nghi ngờ liếc hắn một cái.



-Đêm nay trăng treo trên cành liễu.

Trần Khác nói:

-Không tiễn nữa.

Nói xong liền cúi xuống đọc sách.



Cô gái thầm nghĩ, “ta còn chưa trả lời mà”, nhưng Trần Khác đã không còn muốn để ý tới tâm tư nàng, nàng lại càng không chủ động cất lời, nhìn hắn thật sâu, rồi bước đi.



Cô gái bước đi không lâu, Trần Khác cũng thu xếp rời đi. Về đến trường học, Tống Đoan Bình mới tiếp cận nói:

-Ngươi thật sự muốn trông cậy vào tiểu cô nương đó sao?



-Nếu không thì phải làm thế nào? Tiểu vương gia không dám làm bừa, chúng ta ai cũng không dựa được vào.

Trần Khác thản nhiên nói:

-Mấy ngày ta đã nghĩ rồi, bị động không phải là phong cách của chúng ta. bắt buộc phải chủ động xuất kích.



Tống Đoan Bình nói:

-Lời nói của tiểu cô nương kia đáng tin sao? Cô ta thật sự có thể đưa cấm quân tới sao?



-Nếu không có sự tự tin này thì sao cô ta đi loanh quanh trên phố như con ngốc.

Trần Khác chỉ vào đầu nói:

-Vậy chỉ có thể nói rõ cô ta không phỉ là người ngu ngốc bình thường.

Hắn cười cười, rồi nói ra những căn cứ của mình:

-Chiến mã của cô ta, tùy tùng của cô ta, thậm chí tác phong của cô ta đều mang phong cách trong quân đội. Ta nghĩ, cô ta chắc hẳn là một vị nữ tướng cao cấp nào đó.