Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4137 : Trời bắt đầu mưa

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


Đôi nam nữ kia rời chợ đêm càng xa, người đi lại trên đường lại càng ít, ánh đèn cũng càng tối hơn. Hai người lại không quan tâm, còn thích chọn chỗ tối tăm để đi. Nhưng vì sao? Hóa ra không thể kìm chế nổi tình cảm nên cố ý tìm một chỗ mà người khác không nhìn thấy được để dễ dàng ôm ấp, vuốt ve nhau.



Lại nói hai người vừa đi vừa đùa giỡn, cô gái bị trêu ghẹo không thể cầm nổi nữa. Mắt cũng hoa rồi, tim cũng rối loạn, đùi cũng mềm đi, chân tê dại, ‘ưm’ một tiếng rồi yếu đuối dựa vào bả vai chàng trai. Chàng trai cũng sớm đã như dục hỏa đốt trong người, nhắm chuẩn vào một con hẻm tối, ôm chặt người con gái, phút chốc liền chạy trốn vào bên trong.



Vừa vào tới trong hẻm tối, người con trai liền đẩy cơ thể mềm mại của người con gái dựa sát vào tường, đang định cởi bỏ nút buộc cuối cùng, đột nhiên cảm thấy sau lưng như giông gió nổi lên, rồi liền bị một gậy đánh trúng gáy, gục ngất xỉu trên mặt đất.



Người con gái vẫn còn đang mơ màng say tình, thở hổn hển không ngừng, chưa rõ tình hình, bỗng ngửi thấy mùi hôi, cô hoảng sợ mở trừng mắt thì thấy một người trung niên dáng vẻ dung tục, thay thế người tình đang đứng trước mặt cô. Cô sợ hãi vừa muốn kêu lên liền bị bàn tay bẩn thỉu bịt kín miệng.



Tam Hầu cười dâm đãng, nhìn thân thể phóng khoáng của cô gái, tất nhiên không phải là một đứa trẻ con, vậy thì mình sẽ chơi một phen cũng không ngại gì. Gã đang định cởi bỏ dây lưng của mình thì đột nhiên cảm thấy sau lưng cơn gió vụt đến, liền bị một gậy đánh trúng gáy, gục ngất xỉu dưới đất.



Lại thay người sao? Thiếu nữ kinh ngạc há hốc miệng, chỉ thấy lại là một người thanh niên lực lưỡng xuất hiện trước mắt mình.



Chỉ thấy người thanh niên đó từ từ tiến sát, giơ tay về hướng ngực cô gái, thiếu nữ đành phó mặc cho số phận… Xem ra hôm nay dù sao cũng không thể thoát khỏi bị làm nhục, thôi đành từ người này vậy, bởi vì trên người hắn có một thứ khiến cho hơi thở của thiếu nữ trở nên gấp gáp.



Ai ngờ “bịch” một tiếng, người con trai đó dường như cũng bị đánh trúng, tuy nhiên không bị té xỉu mà chỉ ôm bả vai, nhảy qua một bên rồi nói:

-Ai ô, đồ quỷ đực, ta chỉ muốn giúp cô ta cài lại cúc áo thôi mà.



-Háo sắc.

Một cô gái dáng người cao gầy, giận dữ quát:

-Bắt lấy tên trộm của ngươi đi.





Sau khi thành công ở chợ đêm Châu Kiều, đám người Trần Khác lại di chuyển đến chợ đêm ở con phố Mã Hành sầm uất. Ở đó lại bắt được một tên bắt cóc rất thuận lợi.



Đem người đến một căn phòng trống thẩm vấn suốt đêm, vốn tưởng rằng phải mất rất nhiều công sức, ai ngờ chỉ vừa hù dọa chúng liền vãi đái, hỏi một đáp mười, khiến cho mấy người Trần Khác vô cùng khinh thường.



Thấy Liễu cô nương tay che mũi, Trần Khác nói:

-Cô ra ngoài đợi ta, ta sẽ hỏi cho rõ ràng.



Liễu cô nương gật gật đầu, biết rằng con người này ngoài sắc ra thì làm việc vô cùng đáng tin cậy. Ví dụ như lúc ban nãy bắt người, hắn có thể tìm chính xác nơi tối tăm, rồi tiến hành giải quyết, làm mà thần không biết quỷ không hay.







Kinh nghiệm giang hồ của hắn so với bản thân đầy đủ hơn, nên nàng đành nghe lời bước ra ngoài.



Nàng lấy một chiếc khăn tay, lót lên chiếc ghế đá trong vườn rồi ngồi xuống, nhìn vào màn đêm âm u, yên lặng cầu nguyện.



Khoảng nửa canh giờ trôi qua, tiếng mở cửa vang lên. Trần Khác bước ra.



-Thế nào? Có tung tích của Tiểu Hoàn không?

Liễu cô nương đứng dậy, vội vàng hỏi.


-Nếu không cái đánh đó của ta, ngươi hoàn toàn không thể né tránh.



Trần Khác lập tức nhớ lại lúc sớm nàng đánh lén sau lưng mình một cái. Lúc đó hoàn toàn né tránh theo bản năng, chỉ bả vai bị đánh trúng … Cái đó quả thật toàn bộ bằng lực thắt lưng, hắn liền thẹn quá hóa giận, nói:

-Còn chưa thèm tìm cô tính sổ đâu, đánh mạnh như vậy, nếu như đánh vào gáy ta, ta không chết cũng trở thành kẻ sống thực vật.



-Ta có chừng mực.

Liễu cô nương thản nhiên đáp.



-Chừng mực cái khỉ, đồ cọp cái không biết nặng biết nhẹ.

Trần Khác lớn tiếng kêu:

-Đi thôi đi thôi, mặc kệ mấy chuyện vớ vẩn của cô ta.



Tống Đoan Bình và Ngũ Lang sắc mặt kỳ quặc từ trong phòng đi ra, thấy Trần Khác cũng kinh ngạc, rốt cuộc không kìm nổi cười phá lên.





-Cười cái rắm gì.

Về đến nhà, Tống Đoan Bình vân không ngừng cười, Trần Khác cuối cùng không nén được giận, mắng:

-Còn có chút đồng cảm nào hay không?



-Ai bảo ngươi gặp con cọp cái ấy?

Tống Đoan Bình lau nước mắt nói:

-Xem ra cuối cùng cũng có người có thể ức hiếp diêm vương sống này. Ta thật lòng rất vui.

Rồi lại nghiêm nét mặt nói:

-Nhưng mà chúng ta làm vậy có phù hợp không?



-Không có gì là không thích hợp cả.

Trần Khác thản nhiên nói:

-Nếu không ngươi là chúng ta, chắc sẽ cho cô ta chân sai vặt đấy?



Thật ra đám người Trần Khác đã ép hỏi được khu vực phố nam, là địa bàn của Báo Tử đường, hơn nữa người của Báo Tử đường cả ngày khoe khoang bọn chúng có hoàng đế đứng sau lưng, đảm nhiệm vị trí thủ lĩnh không phải bọn chúng thì còn ai khác nữa..



Mà phố Nam thật may là ngay bên cạnh chùa Đại tuớng quốc. Trần Khác liền dự định đến lúc đó lừa cô gái một chút, dùng lực lượng của cô để đối phó với Báo tử đường… chứ không phải là kẻ thù của cô Hắc Hổ đường.



Loại người lợi dụng người khác để làm việc của mình quả thật không tốt đẹp gì, nhưng Trần Khác an ủi y mà cũng là an ủi chính mình:

-Nhiều nhất sau ngày hôm nay sẽ giúp cô ta tiêu diệt Hắc Hổ đường là được.



-Ừ.

Tống Đoan Bình gật gật đầu.



Đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài có tiếng lốp bốp. Cơn mưa đã ủ một đêm mưa, cuối cùng cũng rơi xuống. Hai người vội đóng cửa sổ lại.