Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4139 : Ta là dượng của ngươi đấy

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


-Ngươi đến chỉ để nói với ta những chuyện này sao?

Trần Khác vừa nghe, vẫn là cuộc đấu tranh vô tận của quan trường, đột nhiên thấy mất hứng, nói:

-Những chuyện ấy thì có liên quan gì đến ta?



-Có liên quan. Quan gia muốn gặp ngươi.

Triệu Tông Tích thản nhiên đáp.



-Gặp ta…

Vẻ mặt Trần Khác ngay lập tức nghiêm lại.



-Ừm.

Triệu Tông Tích nói vọng ra ngoài:

-Đi thôi.



-Đi đâu?



-Vào cung.



-Gấp vậy, dù sao cũng phải để ta thay y phục đã chứ.



-Mặc thế này là quá đẹp rồi.





Trên đường vào cung, Trần Khác lại có chút hồi hộp, nói:

-Chuyện này…quá đột nhiên vậy.



-Còn tưởng rằng ngươi lè kẻ không biết hồi hộp.

Triệu Tông Tích cười cười, hạ thấp giọng nói:

-Hôm nay vào cung vấn an, ta đã nói với quan gia chuyện tháng trước ngươi bị tấn công. Quan gia nhân hậu liền bảo ta đưa ngươi đến một chuyến.



-…

Trong lòng Trần Khác có chút cảm động, sao hắn lại có thể không biết? Trở thành người từng được quan gia triệu kiến, những người đó nhất định ném chuột sợ vỡ đồ, sự an toàn của cá nhân chắc chắn sẽ được bảo đảm hơn.



-Không chỉ là cho ngươi tăng thêm thanh sắc.

Triệu Tông Tích hạ giọng nói:

-Quan trọng là chắc đến tám phần là sẽ hỏi về sông Lục Tháp, ngươi dự định sẽ nói thế nào?


Quan gia phất phất tay liền có người đem đến hai chiếc đôn bằng gấm.



Triệu Tông Tích cảm ơn rồi liền ngồi xuống.



Trần Khác cũng không biết nên hay không nên ngồi, có chút sửng sốt. Kịch truyền hình thời trước cho hắn biết rằng, trong cung có rất nhiều quy tắc, ví dụ như ban thưởng ngồi là đối với những vị đại thần cấp cao, hoặc là những Vương công giống như Triệu Tông Tích mới được đãi ngộ. Một tiểu ca như mình thế này, không phải quỳ đã là tốt lắm rồi, sao dám tham vọng có một chỗ ngồi chứ?



-Ngồi đi.

Quan gia mỉm cười nói:

-Không cần câu nệ, người trong nhà nói chuyện phiếm, cứ xem ta như dượng của ngươi là được rồi.



Trần Khác miệng nói không dám, đặt nửa bên mông lên chiếc đôn gấm.





-Thật ra chúng ta cũng coi như tri kỷ đã lâu..

Quan gia sai người đưa cho Trần Khác và Triệu Tông Tích hai chén canh táo đỏ để họ uống chống lạnh. Đợi hai người uống một hơi cạn sạch, lúc này mới mỉm cười nói:

-Tự điển của ngươi, vẫn là lời tựa của quả nhân.



-Ân đức của Quan gia.

Trần Khác vội vàng đứng dậy đáp:

-Vi thần xin khắc sâu trong lòng.



-Ngồi xuống rồi nói, không cần động một tý là đứng dậy. Ngươi không chê khó chịu, quả nhân còn khó chịu sao.

Quan gia cười trách móc nói:

-Cái đó gọi gì là ân đức? Bản thân ngươi có thể không biết, cuốn tự điển này có ý nghĩa thế nào đối với triều Đại Tống này.



-Vi thần thật sự không biết, chỉ cảm thấy là nên làm việc này thì làm, chứ không nghĩ là làm kinh động tới Quan gia.

Trần Khác hạ giọng nói.



Triệu Tông Tích bất ngờ liếc hắn một cái, trong lòng cười thầm, nghĩ “còn tưởng rằng ngươi ở trước mặt ai cũng đều không biết trời cao đất rộng. Không ngờ lúc này cũng ngoan giống như chú mèo con vậy.”



-Theo lý thuyết mà nói, đây vẫn là thời kỳ hưng thịnh của văn hóa giáo dục. Quốc sách trăm năm của Đại Tống ta cũng vì thế mà rạng rỡ.

Quan gia mỉm cười nói:

-Người biết văn tự, đọc kinh điển, biết lễ nghĩa, hiểu tín nghĩa đang gia tăng nhanh. Sự hưng thịnh của văn hóa giáo dục của Đại Tống ta, chắc chắn sẽ vượt xa tám thời đại.



-Quan gia khen nhầm rồi.

Trần Khác toát mồ hôi, chẳng lẽ Hoàng đế muốn mở lớp học ban đêm xóa nạn mù chữ sao?