Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 4149 : Lại mượn cớ cố nhân thay lòng
Ngày đăng: 01:22 20/04/20
- Coi chừng phía sau!
Trần Khác quát lớn lên một tiếng rồi dũng mãnh lao tới.
Tiểu Hoàn nghe được tiếng quát của hắn thì đâm mạnh cây trâm xanh lam ra. Không ngờ lại xem tiểu thư của mình trở thành kẻ thù sinh tử, nhất định muốn giết nàng!
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, tay phải Liễu Nguyệt Nga, không ngờ từ dưới nách lộ ra ngón tay thon dài của nàng linh hoạt tựa như rắn, điểm chính xác vào trên huyệt trên cánh tay cô ta. Tiểu Hoàn bị đau đớn thả cây trâm rớt xuống đất… Mặc dù chấp niệm về tỷ muội tình thâm, nhưng do Trần Khác vừa nhắc nhở nên trong lòng nàng vẫn còn giữ một chút tỉnh táo.
Theo bản năng, tay trái Liễu Nguyệt Nga kẹp ở cổ họng Tiểu Hoàn, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin nói:
- Ngươi vì sao lại muốn giết ta?
- Để báo thù cho nam nhân của ta…
Tiểu Hoàn buồn bã cười nói:
- Ta đã sai người đưa tin cho ngươi là ta sống rất tốt, ngươi không cần quan tâm đến ta. Ngươi vì sao còn tới cứu ta làm gì, khụ khụ…
- Ta tưởng rằng là ngươi bị người khác uy hiếp cưỡng bức…
Liễu Nguyệt Nga có cảm giác rất vô lực, sức lực trên tay nàng cũng càng ngày càng yếu.
Cũng may là Trần Khác đã chạy tới. Hắn không chế Tiểu Hoàn thay Liễu Nguyệt Nga nói:
- Nam nhân của ngươi rốt cuộc là ai?
Tiểu Hoàn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trần Khác đầy vẻ thù hận nói:
- Người đó chính là Đại Long Đầu mà các ngươi muốn tìm. Cũng là nam nhân của ta!
- Ngươi cũng không thể nào vì lý do này mà muốn giết cô ấy.
Trần Khác lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết nữ nhân ngu ngốc này vì cứu người mà phải chịu biết bao nhiêu đau khổ không?
Tiểu Hoàn cũng lạnh lùng nói:
- Ai cần cô ta đến cứu? Nếu không phải do các người thì chúng ta đã ở trong động sống tự do tự tại. Nhưng bây giờ thì đã âm dương cách biệt!
Nói xong, ả đột nhiên nổi điên đứng dậy nói:
- Chúng ta chỉ muốn được sống. Thầm nghĩ không thể sống một cuộc sống tốt ban ngày cho nên trốn trong động ngầm, chẳng lẽ cũng cản trở các ngươi sao?
- Vậy các ngươi có từng nghĩ đến những nữ tử bị bắt không?
Trần Khác châm chọc nói:
- Hay họ cũng may mắn giống như ngươi, có thể trở thành áp trại phu nhân?
- Nói bậy, tổn thương nội tạng là bị xuất huyết bên trong.
Trần Khác mắng:
- Chỉ có thể chứng tỏ cô ấy không bị thương đến động mạch! Làm sao có thể biết không bị thương nội tạng.
- Động mạch?
Cũng may đại phu này tính tình cũng rất tốt, kỳ quái hỏi:
- Cái này có quan hệ như thế nào với mười hai chính kinh?
Trần Khác nói:
- Không bàn việc này nữa. Trước tiên đại phu cứ nghĩ biện pháp cầm máu cho cô ấy đi. Rồi xem miệng vết thương như thế nào.
Hắn hiện tại dùng tay đè lên để cầm máu, nếu bỏ tay ra sẽ rất phiền phức.
- Để lão phu thử xem.
Đại phu kia mở hòm thuốc, lấy ra một bọc màu đen tuyền. Sau khi mở ra, thì thấy một đám ngân châm lập lòe sáng dưới ngọn đèn.
Động tác của thầy thuốc kia cực kỳ nhanh nhẹn. Trong nháy mắt đã châm hơn chín huyệt đạo ở lồng ngực Liễu Nguyệt Nga. Hơn nữa tất cả đều là cách một lớp quần áo mà không sợ châm sai.
Đại phu nói:
- Được rồi, lão phu đã tạm thời phong tâm mạch của cô ấy lại. Ngươi từ từ buông tay ra đi.
Trần Khác từ từ bỏ tay ra. Thấy nàng chỉ chảy ra thêm một chút máu sau đó liền ngừng lại. Quả nhiên là người lành nghề, vừa ra tay là biết có được hay không. Chỉ có điều châm của người này đã khử trùng chưa?
Không thể nào chần chừ, đại phu lại lấy ra một cây kéo nhỏ. Để cho Trần Khác cầm lấy thân tên, còn lão thì cắt bộ võ phục đã bị máu nhuộm đỏ. Sau khi nhìn một hồi thì không nhịn được cả giận nói:
- Bên trong hai lớp đều là y phục bằng tơ lựa, không cần phải lo lắng móc ngược trên mũi tên.
- Vậy Đại phu tính làm sao?
- Đem hai lớp tơ lụa cắt ra rồi rút tên. Sau đó dùng kim sang dược khâu lại miệng vết thương.
Đại phu nói:
- Yên tâm đi, vết thương nặng gấp mười lần như vậy, lão phu cũng đã từng chữa trị qua…
- Khoan đã…
Một tiếng này là do Trần Khác và Liễu Nguyệt Nga đồng thời phát ra.