Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 4152 : Sự Lang mạnh nhất lịch sử
Ngày đăng: 01:22 20/04/20
Trần Khác có chút khó hiểu hỏi:
- Hoàng Thành ti? Đến nơi đây để làm gì?
- Ty chức phụng mệnh bảo vệ cả nhà Trần Thừa sự. Ngu Hầu nói:
- Bên ngoài trời đang mưa, chúng ta vào phòng rồi hãy nói.
- Được! Trần Khác gật gật đầu mời anh ta đi vào tiền sảnh. Ngu Hầu tháo nón tre, áo mưa xuống. Rồi lấy từ trong người ra một miếng trát nhỏ, dâng đến trước mặt Trần Khác nói:
- Đây là bút tích của Hoàng đế!
- Hoàng…Hoàng đế… Trần Khác cực kỳ kinh ngạc, chẳng lẽ là ý chỉ của Hoàng đế Đại Tống. Chẳng lẽ cứ như vậy mà đi vào, không cần tắm rửa hay thay quần áo sao? Hắn tưởng phải giống như trên tivi. Thật ra cho dù vào thời Minh Thanh, loại sắc lệnh không phải chiếu chỉ cũng không phải chế định như thế này, cũng đều dùng phương thức đơn giản nhất truyền lại, để đề cao hiệu suất hành chính.
Đương nhiên, đời Minh Thanh cũng không thể thiếu những cái dập đầu và hô hai tiếng vạn tuế. Nhưng ở đời Tống, người chỉ cần đưa hai tay ra tiếp nhận là xong, còn hô vạn tuế cái gì? Hoàng đế có thể nghe được không? Sau khi Trần Khác xác nhận thật ra không cần làm nghi thức gì tiếp chỉ. Hắn mới nhận thư chép tay kia. Khi mở ra thì hắn thấy, nét bút đẹp, rõ ràng như rồng bay phượng múa viết: “Theo lời nói của Bao Long Đồ, công lao của Trần ái khanh lần này rất lớn, rất có phong phạm của đại thần. Tuy nhiên lúc này vẫn chưa phải lúc ban thưởng, việc này tạm thời ghi nhớ ở đó, đợi đến khi khanh thi đỗ thì nhất định sẽ thăng chức. Mặt khác, Vô Ưu động đã phá, nhưng dư nghiệt của Cái Bang vẫn còn. Cho nên trẫm cố ý cho hai mươi vệ sĩ Hoàng Thành ti bảo vệ cả nhà của khanh. Ái khanh nên chăm chỉ học tập, ít ra ngoài đi. Kỳ thi Hương sắp tới nhất định phải có tên trên bảng vàng, không nên để đánh mất vị trí đầu bảng. Khâm thử.”
- Thần tạ ơn hoàng thượng. Trần khác trong lòng âm thầm cảm động. Một hoàng đế chịu nghĩ cho thần hạ như vậy, dù có lục lọi ‘Nhị thập nhất sử’(*), quả thật là hiếm thấy. (*): Hai mươi mốt bộ sử thời nhà Thanh gồm: Sử Kí, Hán Thư, Hậu Hán Thư, Tam Quốc Chí, Tấn thư, Tống thư, Nam Tề thư, Lương thư, Trần thư, Ngụy thư, Bắc Tề thư, Chu thư, Tùy thư, Nam sử, Bắc sử, Tân Đường thư, Tân Ngũ đại sử, Tống sử, Liêu sử, Kim sử, Nguyên sử. Chẳng qua… Nếu ngày đêm đều có người canh giữ, vậy nếu mình đi hát cô đầu (chơi đĩ), chẳng phải sang ngày hôm sau là Hoàng đế sẽ biết sao? Trong đầu suy nghĩ miên man, biết thì biết, dù sao cũng không phạm pháp. Lão tử cũng không ham thăng quan tiến chức nhanh chóng. Làm một người phú quý nhàn rỗi thì tốt hơn nhiều.
Quân Hán của Hoàng Thành ti chính là Đại nội thị vệ trong truyền thuyết. Từ trước đến nay còn chưa bao giờ phụng chỉ bảo vệ một loại quan nhỏ như vậy. Bọn họ cũng không biết được nội dung thư chép tay của Hoàng đế cho nên tưởng rằng là phụng mệnh ở lại giám thị… Cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được. Ngôn ngữ khó tránh khỏi có chút ngạo mạn nói:
- Trần Thừa sự nếu đã lĩnh thánh ý. Vậy ty chức sẽ nói một chút về việc sắp xếp sau này. Trần Khác đang rất cảm động, nghe vậy thì nhíu mày lại, nhưng vẫn kìm nén không mở miệng, nghe Quân Hán kia nói tiếp:
- Chúng ty chức tổng cộng có hai mươi người, chia làm hai nhóm bảo vệ quý phủ. Nếu phải ra ngoài thì cứ nói trước một ngày, chúng ta sẽ sắp xếp cho người đi theo. Nếu không báo trước với chúng ty chức thì chớ trách sẽ bị ngăn trở. Đây là vì lo lắng cho sự an toàn của mọi người. Không có chúng ty chức cùng đi thì không được ra ngoài… - Còn có việc ăn uống của huynh đệ ty chức thì còn phải làm phiền Trần Thừa sự rồi. Nếu nhà Trần Thừa sự không đủ người làm kịp thì chúng ty chức có thể giúp đỡ mướn đầu bếp. Đương nhiên… Tất cả chi phí tiêu dùng thì Trần Thừa sự bỏ ra. Quân Hán kia đang nói miên man thì đã thấy Trần Khác xoay người bỏ đi. Quân Hán không vui nói:
- Còn chưa nói xong đâu mà Thừa sự sao đã đi … Anh ta bước chân đi theo ra ngoài, nhưng lại bị một đại hán cao đen chặn lại ở trước mặt. Ngũ Lang tuy không nói chuyện, nhưng trên mặt rất tức giận. Khiến anh ta cảm nhận được sự uy hiếp. May mà không bao lâu sau, Trần Khác cầm tấm trát tử mới được viết đi ra đưa tới trước mặt Quân Hán nói:
- Ai đưa bản chép tay của Hoàng Thượng cho ngươi thì ngươi đem cái này về giao cho người đó. Rồi làm phiền các ngươi sau khi đi nhớ đóng cửa cho thật kỹ.
- Đây là cái gì. Quân Hán trừng to mắt nói.
- Đám mãnh tướng kiêu ngạo của ta rất phục ngươi. Nói xong thì lặng lẽ cười nói:
- Còn có người nói với ta, lúc ngươi mới hơn mười tuổi đã từng trốn thoát dưới tay bọn chúng. Cuối cùng làm mất hết mặt mũi của quân Bổng Nhật.
- Nước ngập tới miếu Long Vương. Trần Khác cười nói:
- Ta uống một chén coi như là chuộc lỗi.
- Nên để ta kính rượu ngươi mới đúng. Dương Hoài Ngọc cười ha hả nói:
- Không phải do ngươi làm náo loạn, thì Chỉ huy sứ quân Bổng Nhật làm sao đến phiên ta làm. Mọi người nghe vậy thì cười ha hả. Đợi mọi người cười xong, Địch Vịnh nói:
- Cái ngươi nói chỉ là những chuyện nhỏ, sao so được với việc hai chúng ta dùng trí ở Côn Luân quan? Ngu Hầu lúc này đã hoàn toàn chết lặng. Trời ơi, đây là nhân vật gì? Tóm lại nói chung đây là người mình tuyệt đối không thể nào trêu vào…
Tiệc rượu vẫn tiếp tục, mưa cũng vẫn rơi, người đến thăm hỏi cũng vẫn không ngừng. Ngoài trừ một số ít người thân thuộc và bạn đồng môn, còn lại là đại biểu nha môn, quan thự, phu hào, vương công gia. Tuy tất cả đều chỉ đến khách sáo một chút, đưa một chút lễ vật hỏi thăm, nhưng có thể làm cho bọn họ đều có vài phần kính trọng. Đương nhiên không phải do công lao tiêu diệt đạo tặc của Trần Khác tối hôm qua, mà là có nguyên nhân khác… Trần Khác không chịu nổi những lễ nghi phiền phức này, nên trực tiếp để Tào thị ở phía trước tiếp khách…
Tào thị cũng là đến thăm hắn, nghe vậy cảm thấy rất lúng túng. Đây đúng là chuyện đùa mà, ta và phụ thân ngươi còn chưa có thành thân đâu. Nhưng bà cũng không có từ chối Trần Khác, chỉ đành cắn răng dậm chân môt cái, trong lòng nói:
‘Cứ coi như là xuất hiện trước vậy!’ Vì thế bà lấy thân phận mẫu thân Trần gia ra tiền sảnh tiếp khách… Việc này khiến Tào Bình kinh ngạc líu lưỡi, nhỏ giọng nó:
- Cô cô ta từ khi nào trở thành người nhà các ngươi? Dương Hoài Ngọc cười ha hả nói:
- Vậy sau này hai người xưng hô ra sao a?
- Thì gọi là biểu ca. Tào Bình cười quái dị nói:
- Đúng không biểu đệ? Điều này làm Trần Khác rất buồn bực…