Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4154 : Dã tâm của Vương gia

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


Phú Bật là một người quân tử có đức. Làm một người quân tử, đầu tiên phải ‘Chí vô hư tà, hành tất lý chính’ (Chí hướng cao cả, làm việc không thẹn với lương tâm). Cho nên ông ta không có ác cảm với Địch Thanh, mà cho dù có, cũng chỉ xem đúng sai mà phân xử, quang minh chính đại buộc tội. Ông ta tuyệt đối sẽ không vì tìm kẻ chết thay, mà mưu hại người khác.

Nhưng Phú tướng công đã không còn là vị thanh niên ngày ấy vì nước vì dân mà nhiệt huyết sôi trào, vì bảo vệ đất nước không tiếc đắc tội với đám hổ lang, vì thi hành tân chính mà không để ý tới tính mạng. Trải qua một quá trình nhân sinh và kinh nghiệm làm quan, ông ta đã chậm rãi thay đổi, dần học được cái giấu dốt, học được sự sợ hãi nếu bị cô lập, học được cách bảo vệ chính mình…

Đừng nhìn bề ngoài Phú Bật là người bình thường, danh tiếng không thể so với Văn Ngạn Bác, thì cảm thấy Phú không bằng Văn. Nhưng trên thực tế, trong những năm Khánh Lịch, lúc mà Phú Bật đang danh tiếng chính thịnh, thì Văn Ngạn Bác vẫn chỉ là một vị quan lại bình thường. Mười năm trôi qua, tâm tính của Phú Bật đã xảy ra biến hóa nhỏ, mới là nguyên nhân khiến ông ta trở nên như bây giờ. Nói ông ta trở nên thành thục cũng tốt, trở nên lõi đời cũng thế. Tóm lại, người thanh niên ngày xưa của Đại Tống đã biến mất, chỉ còn lại một vị Tể Tướng Đại Tống khiêm tốn rộng lượng, hoàn mỹ không có tỳ vết.

Cho dù ông ta khinh thường với âm mưu của Văn Ngạn Bác, nhưng ông ta lại rất tỉnh táo mà nhận ra được, mình không có cách nào phản đối. Những người hận Địch Thanh có nhiều lắm, nhưng không phải bởi vì Địch Thanh đối nhân xử thế kiêu ngạo, ương ngạnh, thường xuyên nhục nhã bọn họ. Hoàn toàn tương phản, từ khi Địch Thanh lên làm Xu Mật Sứ, y rất thận trọng từ lời nói đến việc làm, cực kỳ tuân theo khuôn phép. Thậm chí có chút quá cẩn thận, tuyệt không có sai lầm để người ta mượn cớ.

Nhưng nhóm quan văn vẫn hận y. Nói trắng ra là, hết thảy đều vì vết kim ấn trên mặt y, đều vì thân phận võ quan của y.

Không thể để cho người luyện võ cướp đi vinh quang của quan văn. Không thể để cho người luyện võ cùng ngồi ăn với bọn họ. Lại càng không để cho người luyện võ, thành lãnh đạo của bọn họ…Đây chính là suy nghĩ chân chính của nhóm quan văn.

Phú Bật cũng là quan văn, ông ta không thể phản bội giai tầng của chính mình. Ông ta chỉ xuất phát từ tính cách quân tử của mình, muốn hết sức tránh vụ bê bối này phát sinh.

- Văn Tướng, Địch Hán Thần có công lớn cũng không kiêu ngạo. Tuy là Tây phủ đại thần, lại coi mình là đệ tử của chúng ta. Phẩm tính này của y rất không tồi, khiêm nhường như người học nho. Vì sao phải nhẫn tâm vùi lấp y?

- Tể tướng không sợ cái gương của Chu công và Vương Mãng tái diễn sao? Văn Ngạn Bác lạnh lùng nói.

- Tuy hiện tại Địch Thanh không có ý soán vị. Nhưng để tránh tai họa về sau, chúng ta phải kiên quyết diệt trừ y. Dừng một chút, Văn tướng công lại có chút đau buồn nói:

- Như vậy, cũng là vì để cho y chết già. Trong lòng Phú Bật có chút khinh bỉ. Hiện tại lén lút nói chuyện, có cần phải dối trá như thế không? Ông ta không có bản lĩnh cùng Văn Ngạn Bác đổi trắng thay đen, liền thản nhiên nói:

- Địch Thanh rất được quan gia tín nhiệm, Văn tướng cẩn thận kẻo không bắt được gà lại mất nắm thóc.

-… Văn Ngạn Bác là hạng người nào, sao không thể nghe ra sự biến hóa trong giọng điệu của Phú Bật. Y có chút mất hứng nói:

- Phú tướng nói đúng, việc này cần phải thận trọng. Rồi không nói về chuyện của Địch Thanh, chọn một chút đề tài thoải mái nói. Nhưng ai cũng biết, không nói, không có nghĩa là không làm. Chỉ là không phải bây giờ mà thôi.

Trong nhà của Trần gia. Triệu Tông Tích rời đi, Trần Khác đưa y đi ra ngoài. Hai người đi tới xe của tiểu Vương gia, Trần Khác nói:

- Chẳng lẽ các nhân vật lớn của thành Biện Lương, đều nhiệt tình như vậy sao?

- Nào có. Triệu Tông Tích lắc đầu nói:

- Toàn những kẻ mắt cao hơn trán, sao có thể để ý một người ngoài mới tới như ngươi được.

- Cũng đúng. Trần Khác nói:

- Cho nên ta mới cảm thấy kỳ quái.
- Chúng ta đây cũng không thể động vào hắn. Triệu Doãn Nhượng thở dài nói:

- Ngươi còn không biết sao, hôm nay Hoàng đế làm ra vẻ kia, là muốn cảnh cáo chúng ta.

- Cảnh cáo chúng ta? Triệu Tông Ý trừng to mắt nói.

- Đúng vậy. Triệu Tông Thực gật gật đầu, buồn bã nói:

- Quan gia chê ta. Gần đây ta vào cung thỉnh an, thấy quan gia có xu hướng Triệu Tông Tích.

- Chẳng nhẽ quan gia muốn lập Triệu Tông Tích sao? Triệu Tông Ý trừng to mắt hỏi.

Sắc mặt Triệu Tông Thực trở nên khó coi vô cùng.

- Không có khả năng. Triệu Doãn Nhượng lắc đầu nói:

- Nói cho các ngươi, ngày hôm trước ta vào cung, quan gia bảo ta tuyển mỹ nhân cho ngài…

- Tuyển mỹ nhân?

- Ừ. Triệu Doãn Nhượng gật đầu nói:

- Tiêu chuẩn lần này chỉ có một, là xinh đẹp. Nói xong, ánh mắt ông ta trở nên oán độc nói:

- Quan gia khen Trần Tam là Tể Tướng tương lai là muốn cảnh cáo ta. Sai ta đi tuyển tú nữ, cũng là cảnh cáo. Nói trắng ra, tính cách của quan gia giống như cha của y, luyến tiếc đem ngôi vị Hoàng đế cho chúng ta!

Chạm đến chỗ đau trong lòng, Triệu Doãn Nhượng lại ho khan kịch liệt. Triệu Tông Ý tiến lên, đấm lưng cho phụ thân. Lại bưng một ống nhổ cho ông ta nhổ đàm, lão Vương gia mới khôi phục khí lực. Triệu Tông Tích vẫn ngồi ở chỗ kia, sắc mặt âm trầm nói:

- Phụ thân nói đúng. Con thấy các vị đại thần quá nóng vội, dẫn tới quan gia có chút không thoải mái rồi.

- Không thoải mái. Triệu Doãn Nhượng cười lạnh nói:

- Về già tuyệt hậu thì có tư cách gì nói không thoải mái? Nói xong, ông ta liếc mắt nhìn Triệu Tông Thực nói:

- Thập Tam, con không cần lo lắng, các đại thần đều ủng hộ con. Trong lòng nhóm sĩ phu kia, quan niệm trưởng ấu đều có thứ tự, so với trời còn lớn hơn. Triệu Trinh không truyền thì thôi, nếu truyền cũng chỉ có thể truyền cho con!