Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4161 : Lý tưởng

Ngày đăng: 01:23 20/04/20


Trước khi gặp Âu Dương Tu, Trần Khác đã đi tới chùa Đại Tướng Quốc một chuyến. Hắn không quên được phản ứng mãnh mẽ của Địch nguyên soái, lúc mình khuyên Địch Thanh đừng tiếp nhận chức Xu Mật sứ. Cho nên Trần Khác nhất định muốn biết, tâm tình lúc này của Địch Thanh là thế nào... cái này trực tiếp quyết định độ khó của sự việc.



Nghe nói Trần Khác đến, Địch Thanh vô cùng vui mừng, ông ta cười sang sảng, trách cứ Trần Khác:

- Đến kinh thành nửa năm, cũng không tới nhà ta ngồi chơi, chẳng lẽ còn giận ta à?



- Vâng.

Trần Khác gật đầu, gần gũi quan sát, hắn phát hiện mấy năm không gặp, Địch Thanh già đi rất nhanh, thái dương hoa râm, nếp nhăn ẩn hiện... Chàng trai khôi ngô ban đầu đã trở thành ông lão tuấn lãng.



- Hì, cơn tức này cũng thật lớn đó.

Địch Thanh bảo hắn ngồi xuống, cười có chút tiêu điều nói:

- Nghe nói ngươi muốn tham gia đại hội khoa cử lần này, không đến cũng được, không đến cũng tốt mà...



- Vãn sinh không phải là đến rồi sao?

Trần Khác nói xong nhìn Địch Thanh:

- Nguyên soái, bốn năm rồi, chức Xu Mật sứ này của ngài cũng làm đủ rồi chưa?



- Hả.

Địch Thanh lắc đầu cười khổ nói:

- Không ngờ bốn năm không gặp, chúng ta vẫn phải tiếp tục chung một đề tài.



- Nhưng chắc chắn tâm ý vào hai thời điểm của Nguyên soái đã khác nhau rất lớn.

Trần Khác hạ giọng nói.



- Đúng vậy...

Địch Thanh đứng lên, đi tới trước cửa, nhìn màn mưa lất phất bên ngoài nói:

- Thời gian bốn năm, nói ra không dài chút nào, đối với ta mà nói, lại là biển cả thành ruộng dâu, giống như cả cuộc đời.



Điều này là đương nhiên rồi. Bốn năm trước, ông vẫn là Nguyên soái ý chí phong phát, chỉ huy ngàn quân vạn mã, cuộc đời lý tưởng hào hùng biết dường nào? Bốn năm sau tuy quý làm Xu Mật sứ, nhưng trải qua cuộc sống như địa ngục, bảo Địch Thanh làm sao có thể không thổn thức.



- Lần này vãn bối đến, là nghe nói một số tin đồn không hay.

Trần Khác cũng không dài dòng, đơn giản dứt khoát nói:

- Nguyên soái am hiểu binh pháp, hẳn là biết rõ mình đã vào hoàn cảnh bốn bề vây kín.




- Hoàn cảnh giữ nước tồi tệ giống như Đại Tống ta, nhìn chung là trong lịch sử có một không hai. Nhưng lớp lớp võ tướng Đại Tống ta là không có địa vị nhất trong các triều đại đã qua. Cho dù là thu nhập bảy phần của Đại Tống, cũng đóng phí quân, tự trang bị toàn bộ võ trang. Các quan văn chẳng lẽ không biết? Một đầu cừu dẫn dắt sư tử, sư tử cũng trở thành cừu sao?

Trần Khác cười lạnh liên tục nói:

- Con thật không biết, quan văn Đại Tống chúng ta có thù gì với quốc gia. Trong hoàn cảnh hổ sói hoành hành này, còn muốn nhổ sạch răng và móng vuốt của mình, cái này không phải tìm đường chết là cái gì?



Âu Dương Tu trầm mặc, sắc mặt ông ảm đạm mờ mịt, rõ ràng trong lòng cực kỳ không bình tĩnh, sau một lúc lâu mới có chút buồn bực nói:

- Chẳng lẽ ta không phải xuất phát từ mục đích bảo vệ Địch Hán Thần sao?



- Hì, đời này của sư phụ, chuyện bị người ta hiểu lầm còn ít sao?

Trần Khác mỉm cười nói:

- Người hiểu thầy, tự nhiên tin thầy là tốt cho họ. Nhưng còn có rất nhiều người sẽ cho rằng, cái này chỉ là thầy dùng hoa ngôn xảo ngữ, đuổi Địch Thanh đi mà thôi.

Nói rồi sắc mặt hắn trịnh trọng nói:

- Địch nguyên soái, danh tướng tài đức vẹn toàn như vậy, nhất định phải danh lưu thiên cổ, sư phụ phải cẩn trọng.



- Ừ...

Để cho Trần Khác nói một hơi này, Âu Dương Tu phát hiện mình quả thật lỗ mãng rồi. Nếu là lúc này thượng sớ, nhìn lên thì giống như đánh tiên phong cho Văn Ngạn Bác, vậy thật là có miệng cũng nói không rõ.



- Nếu Địch nguyên soái đi như vậy, sẽ có điều không hay xảy ra.

Trần Khác thêm một cây củi cuối cùng nói:

- Cả đời của sư phụ anh minh, sợ là phải hủy hoại chỉ trong chốc lát.



- Tiểu tử thối.

Âu Dương Tu đầu tiên là sắc mặt hơi căng thẳng, chợt cười mắng:

- Dám dọa lão phu.



- Lời con nói, tuyệt không phải là lời nói chơi.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Nếu Địch nguyên soái rời khỏi kinh, dữ nhiều lành ít.



- Sao con biết?

Âu Dương Tu nhíu mày nói.