Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4170 : Đại hốt du(*) trong cuộc chiến bảo vệ Địch Thanh

Ngày đăng: 01:23 20/04/20


(*) Đại hốt du: nguyên văn 大忽悠, là tục ngữ vùng phía Bắc TQ, chỉ người chuyên nói khoác, miệng lưỡi linh hoạt.



Đêm đã khuya, trời vẫn mưa, ánh lửa hồng lét đét trong chậu ở phòng thiền sau hậu viện chùa Đại Tướng Quốc.



Địch Thanh vừa quay về đã đổ bệnh, lúc này ông ngồi dựa lưng trên chiếc ghế, hai mắt nhắm chặt, trên trán đắp một chiếc khăn ướt.



Người con trưởng của ông là Địch Tư rón rén đi tới, nhẹ nhàng lấy chiếc khăn trên trán ông, rồi nói nhỏ:

-Phụ thân, có Viên Giác phương trượng tới.

Ông ta là phương trượng chủ trì chùa Tướng Quốc.



Địch Thanh từ từ mở mắt, nhìn về phía Viên Giác hòa thượng với khuôn mặt nhân từ, bộ râu dài lất phất đứng ở cửa, khẽ gật đầu rồi nói:

-Phương trượng mời vào.



-Nghe tin Địch tướng công bị cảm phong hàn…

Viên Giác hòa thượng niệm một câu phật hiệu, rồi lại nói tiếp:

-Bần tăng vội đến hỏi thăm.



-Nghe danh phương trượng là bậc thánh thủ hạnh lâm (nghĩa là “rừng hạnh”, ý chỉ thầy thuốc rất giỏi)…

Địch Tư liền khẩn cầu:

-Xin phương trượng xem bệnh cho cha ta.



-Làm phiền đại sư rồi.

Địch Thanh từ từ ngồi dậy.



Viên Giác bèn ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh ông, dùng hai ngón tay ấn giữ mạch Thốn, Quan và Xích (*) của Địch Thanh, hai mắt khép hờ trầm ngâm một lúc lâu, sau đó đại sư mở mắt nói:

-Quý thể của Tướng công không có vấn đề gì.



(*) Thốn, Quan, Xích: ngang chỗ xương quay lồi ra ở cổ tay là Quan bộ, dưới Quan là Thốn, trên Quan là Xích. Người thầy thuốc trước hết lấy đầu ngón tay giữa để vào Quan bộ, sau đó đền ngón trỏ để vào Thốn bộ, rồi ngón tay nhẫn để vào Xích bộ, 3 ngón tay để sát vào nhau.



-Vậy tại sao đầu óc ta không được tỉnh táo, bên trong cứ như có lửa đốt vậy?

Địch Thanh giọng khàn khàn hỏi.



-Ngoài thân bệnh còn có cả tâm bệnh. Nếu theo “Trí tuệ độ luận” mà nói, thì các bệnh trong ngoài đều là thân bệnh, còn tâm bệnh là chín mươi tám muộn phiền, năm trăm mối tơ vò, những buồn đau phiền não, những đố kị, ghen ghét, nỗi sợ hãi, cả những dục vọng nữa…

Viên Giác đại sư chậm rãi giảng giải:

-“Tâm bệnh” cũng sẽ làm cho con người ta cảm thấy đau khổ, nếu không thì sao lại gọi là “bệnh”?

Phương trượng vừa nói vừa nhìn Địch Thanh:

-Tướng công đang có tâm bệnh phải không?



Địch Thanh im lặng, một lúc lâu mới gật đầu.



-Đại sư, tâm bệnh của cha ta phải chữa như thế nào?

Địch Tư lo lắng hỏi.



-Bần tăng ngay cả nguyên nhân tâm bệnh là gì cũng không biết…

Viên Giác lắc đầu gượng cười.



Địch Thanh lặng người không nói câu gì.



-Như thế này đi, Địch tướng công thử bốc một quẻ xem sao.
-Cha, cha mau nhìn đây là ai?



Địch Thanh nghe vậy bèn ngẩng đầu lên, thân binh cao lớn kia cũng tháo nón tre xuống, để lộ gương mặt tràn đầy khí thế anh hùng.



-Tam Lang, tại sao ngươi lại tới đây?

Địch Thanh kinh ngạc hỏi.



-Vì không yên tâm nên đến thăm Nguyên soái.

Trần Khác cởi tấm áo tơi trên người nói.



-Ta hôm nay mất mặt rồi.

Địch Thanh tự cười giễu mình, rồi gọi y đến ngồi bên chậu than, sưởi cho ấm người lên.



Trần Khác nghe lời ngồi xuống, đảo mắt nhìn bản tấu Địch Thanh đang viết trên bàn nói:

-Tôi đang đoán xem Nguyên soái viết gì.



-Không cần đoán, là đơn từ chức.

Địch Thanh gác bút xuống thản nhiên nói.



-Sao Nguyên soái lại đổi ý,

Trần Khác vẻ mặt kinh ngạc nói:

-Trước đó vài ngày, tôi khuyên Nguyên soái rút lui, nhưng ngài cương quyết không chịu.



-Là ý của triều đình…

Địch Thanh thở dài nói.



-Nói như vậy là ngài đã nhận được thánh chỉ?

Trần Khác hỏi.



-Không có.

Địch Thanh lắc đầu nói.



-Là thư tay của triều đình?

Trần Khác hỏi tiếp.



-Cũng không phải, là thư tay của Văn tướng công.

Địch Thanh lắc đầu, rồi nói rõ chân tướng sự việc.



-Sao tôi chưa từng nghe nói đại thần Đông phủ có thể bãi miễn đại thần Tây phủ?

Trần Khác cười nói.



-Đương nhiên còn có ý kiến của triều đình.

Địch Thanh lại thở dài một tiếng, tinh thần vô cùng chán nản nói:

-Chỉ là triều đình năm đó đã báo trước, lúc này không thể nói một đằng làm một nẻo, nên mới cho Văn tướng công ra hiệu ngầm với ta…



-Ha ha ha ha…

Nghe Địch Thanh nói, mặt hai đứa con lão đều trắng bệch, còn Trần Khác cất tiếng cười to.