Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 4178 : Thi hương
Ngày đăng: 01:23 20/04/20
Trước kỳ thi mấy hôm, Trần Hi Lượng đặc biệt xin nghỉ, dẫn theo ba huynh đệ Trần Khác và Tống Đoan Bình thắp hương bốn lần. Lần đầu tiên là ở trong nhà, bái về hướng Tứ Xuyên ở tây nam, khẩn cầu phần mộ tổ tiên phù hộ; lần thứ hai thì đến từ đường Văn Xương Đế Quân thắp hương, kính nhờ vị thần tiên chưởng quản văn vận phù hộ trong kỳ thi. Sau đó lại đến miếu Khổng thắp hương, hi vọng Chí Thánh tiên sư có thể giúp đỡ... Hai nơi này đều có người ra vào tấp nập, chen chân vào không lọt. Tất cả những người đến đây cầu nguyện đều là người nhà của tú tài.
Cho dù là người một ngàn năm sau thì mỗi lần thi vào trường cao đẳng cha mẹ thí sinh cũng còn mê tín, huống chi ở thời Tống. Bởi vậy mặc dù Trần Khác không tin chuyện này nhưng cũng không phản đối, Trần Hi Lượng muốn đi hướng nào liền đi hướng đó, bái như thế nào liền bái như vậy.
Sau khi cúng bái miếu Khổng đã là quá giờ Ngọ, Trần Khác nói mọi người cùng nhau đi ăn cơm.
Trần Hi Lượng lại lắc đầu nói:
- Vẫn còn một miếu nữa...
- Như vậy là được rồi...
Trần Khác vẻ mặt đau khổ nói:
- Chỉ là kỳ thi thôi mà, cũng không cần bái luôn tất cả thần tiên ở thành Biện Kinh chứ?
- Vị này nhất định phải bái!
Trần Hi Lượng thần bí nói:
- Đặc biệt linh nghiệm.
- Vậy tại sao trước đó còn bái hai vị kia?
Ngũ Lang ồm ồm nói.
- Người nào cũng không thể chậm trễ, nếu vị ấy mất hứng sẽ phiền toái.
Trần Hi Lượng thở dài, sau đó mang theo bọn họ tới “Nhị tướng công miếu” ở phía tây nội thành, quả nhiên là “núi không cần cao, có tiên thì linh” (tục ngữ - ý nói thần tiên thường ở trên núi, núi nào có tiên thì núi đó nổi danh), chỉ là một miếu thờ bình thường lại đông như trẩy hội, hương khói lượn lờ.
Trần Hi Lượng khó khăn dẫn bọn hắn xếp hàng đốt hương, cúng tiền hương khói, lúc này mới đến xin một quẻ xăm.
Trần Hi Lượng để Tống Đoan Bình cầu đầu tiên. Tên này ngày thường có chút tùy tiện, giờ phút này lại rất khẩn trương, nắm ống thẻ đen bóng run rẩy nửa ngày mới rút được một thẻ xăm. Y khẩn trương nhặt thẻ xăm như lấy được vật chí bảo, vừa thấy mặt trên viết “Hoàng tán đình đình thiên trượng cận hồng tiếu ẩn ẩn phượng sao minh” cảm giác mặt chữ là điềm lành, chỉ có điều không biết giải xăm như thế nào.
Tứ Lang cũng cầu một cây, được một câu văn: “Dĩ đắc tân tiêu tức, thũng truyện chiêm độc ban”.
Tiếp theo là Ngũ Lang, y cầu được là: “Sinh đắc Nghiêu Thuấn (*) thế, hảo phong bằng tá lực”.
(*) Vua Nghiêu và vua Thuấn, dùng để chỉ Thánh nhân.
Trần Khác nhìn những quẻ này, tâm lại ngẫm nghĩ tại sao đều cùng một luận điệu? Hắn không khỏi nhớ tới quẻ thăm mà chủ trì chùa Đại Tướng Quốc khấn cho Địch Thanh. Hắn không kiềm được cười rộ lên:
- Hòa thượng quả nhiên đều giảo hoạt !
Trần Hi Lượng đứng ở một bên thúc giục, hắn cũng tiến lên rút một quẻ, viết:
“Nhất trịch đắc hoa vương, xuân phong vạn lý hương”.
- Oa!
Tống Đoan Bình cầm lấy cây xăm của hắn, nói:
Trống canh tư vang lên không lâu, trên đường cái đã có tiếng động. Tiếng xe ngựa, tiếng bước chân vang lên khắp các góc ở kinh thành, hướng tới cùng một phương là Quốc Tử Giám! Ở niên đại này tạm thời chưa có trường thi chuyên môn nên Quốc Tử Giám liền trở thành trường thi.
Khoảng cách từ Trần gia đến Quốc Tử Giám rất gần, có thể đi bộ tới.
Cho nên Trần Hi Lượng dẫn bọn hắn đến trường thi. Trên đường đi còn không quên nhắc nhở bọn họ, đến trường thi phải chú ý cái gì, ngàn vạn lần đừng chống đối mấy tên lính đi tuần kỳ thi, vân vân...
Trên lưng Trần Khác mang hòm thi, cầm trên tay đèn lồng, Triệu Tông Tích phụ hắn cầm tấm nệm. Hai người đi ở phía sau nghe Tiểu Lượng Ca lải nhải, Triệu Tông Tích nhẹ giọng cười nói:
- Trần thúc ở triều đường có tiếng vừa hiểm vừa cứng rắn, không thể tưởng tượng được còn có một mặt như vậy.
- Đó là tật xấu của việc làm cha làm mẹ mười mấy năm qua.
Trần Khác cười cười nói:
- Nhưng mà có người lải nhải không phải cũng là một loại hạnh phúc sao?
- Ha ha...
Triệu Tông Tích không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, cẩn thận đánh giá Trần Khác, nói:
- Ta phát hiện ngươi thay đổi...
- Thay đổi như thế nào?
- Trở nên bình thản hơn.
Triệu Tông Tích cười nói:
- Không giống như trước kia luôn bộc lộ tài năng.
- Trải qua bao năm tháng trong giang hồ, ta già rồi.
Trần Khác làm ra vẻ nói.
- Đi chết đi!
Triệu Tông Tích cười mắng:
- Còn chưa có thành thân đã nói mình già rồi, vậy người làm cha như ta thì phải nói như thế nào?
Nói xong y dùng tấm nệm đánh Trần Khác một cái, nói:
- Nói thật đi, ngươi sẽ không có vấn đề gì chứ?
- Tuy rằng văn không phải là sở trường của ta....
Trần Khác suy nghĩ một chút nói:
- Nhưng không đậu còn khó hơn là đậu...
- Đồ thối...
Triệu Tông Tích cười ngất.