Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4182 : Bảo tàng của Đại Long Đầu

Ngày đăng: 01:23 20/04/20


Ra khỏi trường thi, ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Trần Khác dẫn theo Tống Đoan Bình đi về vùng cầu tạm hướng đông nam. Sau mấy tháng như bóng với hình, Hoàng Thành Ti cho rằng cảnh báo đã giải trừ, những tên vệ sĩ đáng ghét rốt cục cũng bỏ đi.



Lũ lụt đã rút nửa tháng, nhưng thảm họa lũ lụt ở thành Biện Kinh có thể dễ dàng thấy được. Những cửa hàng trên phố đều cần phải sửa chữa, trên đường đầy bùn đất từ kênh dẫn nước tràn ra... Tình hình này càng về phía đông nam càng nghiêm trọng, bởi vì thành Khai Phong có địa hình cao ở tây bắc, thấp ở hướng đông nam, càng đi về hướng đông nam địa thế ngày càng trũng, tai họa cũng càng nghiêm trọng. Hiện tại, nơi này vẫn đang là một mảnh bùn đất, nơi nơi có thể thấy được những phòng ốc đổ sụp xuống.



Hai người xắn ống quần, bước thấp bước cao lầy lội ở ngõ nhỏ, chỉ thấy trước mắt họ là một đống đổ nát thê lương, hoàn toàn không rõ đường phố ban đầu.



Bọn họ lòng vòng cả một buổi trưa, cũng không tìm được mục tiêu. Giữa trưa, họ tìm một quán trà gần đó, gọi một bình trà nóng, vài cái bánh bao, ăn qua loa để lấp đầy bụng.



Tống Đoan Bình nuốt một ngụm trà khỏi khô miệng, nhẹ giọng nói:

- Tìm mãi không thấy, chúng ta phải đi hỏi mọi người thôi. Nếu như vẫn tìm không được, hay là đến tìm người đại diện kia đi.

Kỳ thật tùy ý tìm một người hỏi là đơn giản nhất, nhưng đời Tống, mọi người trong quê nhà liên kết bảo hộ nhau quá lợi hại. Nếu gặp người xa lạ hỏi thăm địa chỉ, bọn họ tất nhiên sẽ hỏi lại bạn muốn tìm ai, một chút là vội vội vàng vàng rời đi.



- Ừ.

Trần Khác gật gật đầu, lấy từ trong ngực ra một cái chìa khóa, liếc mắt một cái liền thu lại. Chìa khóa này chính là cái ngày đó lục soát được trên người Cái Bang Đại Long Đầu, thấy nó được tên này liều mình cất giấu, Trần Khác dám đánh cuộc, của cải của thực sự Cái Bang, đều được giấu kĩ đằng sau chiếc chìa khóa này.



Nhưng người hiểu rõ sự tình đã chết, chỉ còn lại một manh mối duy nhất là bộ chìa khóa này. Trần Khác tỉ mỉ nhìn chiếc chìa khóa mới tinh làm từ đồng thau này, được buộc vào một tấm bài gỗ có khắc số bằng một sợi vải lụa.



Ban đầu bọn họ vẫn nghĩ đây là chìa khóa cất giấu của cải của tư gia, thương nhân hoặc nhà trọ để lại. Nhưng sau nhiều lần tìm hiểu mới phát hiện các nhà đều có nghiệp vụ cất giữ, nhưng không có cung cấp quầy trữ đồ, càng không nói tới chìa khóa. Cũng may bỏ công sức ra cũng không phụ lòng người. Sau hơn hai tháng tìm hiểu bọn họ rốt cục biết rõ ràng, khối mộc bài này kỳ thật là của người mối lái khi chờ bán phòng, đã cột vào mặt sau chiếc chìa khóa. Không lâu sau cũng tìm hiểu ra đây là mộc bài của nhà mối lái nào…



Một ngày trước kỳ thi Hương, ba người bọn họ đi tới nhà mối lái này ở phía đông nam thành. Người quản lý tòa nhà nghe nói bọn họ muốn mua phòng, lập tức vui mừng quá đỗi... Bởi vì nơi này úng ngập, giá trị phòng ốc đông nam thành trên thị trường bị giảm giá. Rất nhiều hộ gia đình đều muốn bán nhà, di chuyển đến phía bắc thành, càng không có người muốn mua phòng ở ở nơi này. Quản lý phòng ốc thấy giá nhà trên thị trường không ngừng giảm, đang lo lắng như lửa đốt, khó khăn lắm mới gặp mấy Đại Dương Hộ này, làm sao có thể để bọn họ chạy thoát?



Người đại diện bưng trà rót nước, còn đưa ra một danh sách đăng ký, tha thiết giới thiệu chất lượng phòng. Trần Khác tỏ vẻ lo lắng có thể lại có thủy tai hay không, người đại diện lập tức vỗ ngực cam đoan, loại ngập úng này lần tiếp theo diễn ra là một trăm năm sau. Hiện tại rất nhiều người buồn lo vô cớ khiến phòng ở giảm giá không ít, hiện tại đúng là thời cơ mua với giá thấp. Phải biết rằng, kinh thành rộng lớn như vậy, không quá vài ngày nữa phòng ở nơi này sẽ lại nâng giá. Đến lúc đó, khách quan chính là qua tay bán, cũng có thể kiếm lợi nhuận lớn đầy chậu đầy bát...



Y đứng thao thao bất tuyệt bên cạnh Trần Khác, bên kia Ngũ Lang nghiêm mặt, Tống Đoan Bình thì đang lật xem danh sách đăng ký giống như đang tìm căn phòng hợp ý mình. Người đại diện vài lần muốn cầm lại danh sách của mình, nhưng thấy bộ bặt đen sì của Ngũ Lang, sợ tới mức không dám mở miệng, đành phải mặc cho bọn hắn nhìn thỏa thê.



Cho đến lúc miệng khô lưỡi khô, Trần Khác thấy Tống Đoan Bình hướng mình gật đầu liền hẹn ngày đến xem phòng với người đại diện, sau đó liền rời khỏi.



Sau khi rời khỏi, Tống Đoan Bình nói với Trần Khác y nhìn thấy trong đó đánh số tòa nhà ‘Bảy mươi lăm’, là hộ thứ bảy trong ngõ Lư Vĩ, biểu hiện mới bán vào hai tháng.



Lúc ấy bất hạnh phía sau có quỷ bám, nên Trần Khác không thể động thủ tìm kiếm. Cho đến bây giờ mới tìm đến ngõ nhỏ gần cầu tạm, ai biết khu vực này đã hoàn toàn thay đổi, căn bản tìm không thấy phố ngõ ban đầu.





Ăn no đầy bụng, hai người trở lại gặp người mối lái, cũng khéo, quản lý phòng ốc vẫn ở đây. Nhìn hai người Trần Khác, trên mặt gã tự nhiên không có ý tốt. Người Tống rất chú trọng hứa hẹn, đối với người không tuân thủ lời hứa thì rất xem thường.



Trần Khác vội cười xin lỗi, nói vì kỳ thi Hương làm chậm trễ, vân vân, sắc mặt người đại diện lúc này mới dịu đi một chút nói:

- Tương lai các ngươi muốn làm quan nhân thì càng phải giữ chữ tín.
Tiếng bước chân đi xa dần Trần Khác mới hiện ra thân hình, quay trở lại đường cũ...





Trần Khác vội vã trở lại ngõ Lư Vĩ, gõ cửa.



Cửa mở, Tống Đoan Bình cười hì hì bước ra. Nửa ngày nay tâm trạng Trần Khác căng thẳng đến bây giờ mới thả lỏng một chút. Hắn lắc mình đi vào, đóng cửa lại nói:

- Mới vừa rồi có người theo dõi ta.



Tống Đoan Bình nhất thời cười không nổi:

- Người nào?



- Không biết, ta không có vọng động, chỉ cắt đuôi bọn họ.

Trần Khác nhíu mày nói:

- Nơi này bị phát hiện sao?



- Không có.

Tống Đoan Bình nói:

- Không ai di chuyển, cũng không phát hiện ra dấu vết.



- Vậy là tốt rồi, xem ra hôm nay mới theo dõi chúng ta.

Trần Khác nhẹ giọng nói.



- Sẽ không nhất thời nảy sinh lòng tham chứ?



- Không giống.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Nhìn cách ăn mặc của hai người này không giống như kẻ xấu mà giống một tên mật thám.

Sau đó hắn liền nói:

- Mặc kệ như thế nào, chỉ cần bọn họ theo dõi chúng ta thì rất nhanh sẽ tìm tới nơi này.



- Làm sao bây giờ?

Tống Đoan Bình nhíu mày nói.



- Tìm được rồi!

Bỗng nhiên một tiếng nói hưng phấn vang lên.