Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 5187 : Giàu ngang một nước

Ngày đăng: 01:23 20/04/20


“Độc nhất chủ?” Tống Đoan Bình ngầm líu lưỡi, thầm nghĩ, vậy bố trí Hoàng Đế Bệ Hạ ở chỗ nào? Chả trách bọn họ không dám dùng lời nói của Thiên triều để niệm.



Đợi cầu nguyện xong, mọi người về chỗ ngồi, Bạch Dịch Cư cũng trở về chỗ ngồi cạnh Trần Khác và Tống Đoan Bình. Tống Đoan Bình hiếu kỳ hỏi y, vừa rồi đang cầu nguyện gì.



Bạch Dịch Cư cười cười nói:

-Ca ngợi lời nguyện cầu của Chúa trời.

Y không muốn nói nhiều nội dung cụ thể, bèn giới thiệu với hai người một chút về nghi lễ từ đâu mà ra:

-Theo ghi chép kinh điển, tổ tiên của chúng ta là Abe lan, ở tuổi chín mươi chín nghe theo ý chỉ của Chúa Trời, làm lễ cắt da bọc quy đầu (đạo Do Thái tiến hành lúc trẻ vừa sinh ra, đạo I-xlam tiến hành ở tuổi nhi đồng). Chúa Trời còn báo với tổ tiên, nhiều đời nam tử về sau, sinh hạ tới ngày thứ chín đều phải làm lễ cắt da bọc quy đầu. Một người Do Thái bắt đầu tin tưởng thờ phụng Do Thái giáo, chính là bắt đầu nghi lễ cắt da bọc quy đầu. Từ ngày đó trở đi, trẻ con mới sinh ra thì kết khế ước với Chúa Trời và trở thành đầy tớ của Chúa.



-Nói như vậy, lễ cắt da bọc quy đầu thì tương đương với đốt cai của đệ tử Phật gia?

Tống Đoan Bình chợt nói:

-Cụ thể là hành lễ ra sao nào?



-Nhìn cũng chẳng biết được. Trần Khác liếc Tống Đoan Bình một cái, cười nói:

-Ngươi cảm thấy thấy tốt, quay về ta cũng giúp ngươi cắt.



Bạch Dịch Cư che miệng cười thầm, Tống Đoan Bình biết Trần Khác lại đang đùa người đây mà, nên cười ha hả không nói lời nào, xem nghi thức chính thức bắt đầu… Sau khi cầu nguyện, một chiếc ghế mềm hoa lệ được đem lên trong phòng.



Lại có người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp nâng đến đây một cái bàn, trên bàn phủ vải bông sạch, mặt trên bàn bày đặt chậu nước hộp bạc. Vị vận áo bào trắng, thì ra là Labie người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp, đi đến trước bàn, tiến hành rửa tay cẩn thận.



Bé trai chuẩn bị lễ cắt da bọc quy đầu, được quấn lại trong tã lót sạch sẽ. Bạch Nhã Minh người mặc đồ trắng khiết, đeo khăn cầu nguyện của với đường vân đen, một tay ôm bé trai, một tay cầm bản kinh thư, vẻ mặt thành kính, không còn sự xảo quyệt của thương nhân.



Sau khi rửa tay, tay trái án lấy kinh thư của Bạch Nhã Minh, nói bằng văn Hebrew.



Đợi cho nói xong, Bạch Nhã Minh hôn tay ông, khiêm tốn dùng văn Hebrew đối đáp.


-Lần này cũng làm theo vậy, chỉ cần Tam Lang nói ra, lão hủ sẽ trả công xứng đáng.



Trần Khác gật đầu nói:

-Trước tiên ta nói về cách thứ nhất, lũng đoạn kim ngạch một quốc gia.



Lý Duy giật mình, lại khônglên tiếng trả lời, tiếp tục nghe Trần Khác nói:

-Kim ngạch cái từ này, đúng là người bình thường không thể giải thích. Nhưng người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp, vì Đại Tống đã lập ra hệ thống tiền giấy, nói vậy chứ các ông đã sớm biết được rồi.



-Không rõ ràng lắm.

Lý Duy lắc lắc đầu nói.



-Kim ngạch trên nghĩa rộng, là chỉ tất cả phương tiện có liên quan đến việc lưu thông vốn.

Chỉ nghe Trần Khác chậm rãi nói:

-Nghĩa hẹp của kim ngạch, chuyên chỉ việc lưu thông tiền tín dụng …



-Cái gì là tiền tín dụng?

Lý Duy hỏi.



-Giao tử chính là nó.

Trần khác thản nhiên nói.



-Ha hả…

Lý Duy lắc đầu cười nói:

-Tam Lang nói quá sự thật rồi, chúng ta thay triều đình quản lý Giao tử ba mươi năm, kết quả là, chẳng phải là dựa vào các hoạt động kinh doanh khác để kiếm tiền…