Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 5194 : Lời mời

Ngày đăng: 01:23 20/04/20


Trở lại Trạng Nguyên lầu, bây giờ đã là giờ tuất. Người xem cũng đã thay đổi từ đợt này sang đợt khác. Cuộc tỷ thí siêu cấp tốn thời gian vẫn đang tiến hành.



Trần Khác và Lưu Kỳ từ trong ‘Toàn Cơ Đồ’ đã giải ra tất cả một ngàn chín trăm mười ba bài thơ.



Cuộc tỷ thí này đúng là tổn hao tâm lực và thể lực, không phải là một thư sinh nho nhã yếu ớt như Lưu Kỳ có thể chịu đựng được. Anh ta dường như đã sớm không chịu đựng nổi rồi, toàn bộ sức lực như bị rút sạch, đầu thì choáng váng, mắt hoa lên. Cả người đầy mồ hôi chỉ dựa vào chút sức lực để chống đỡ.



-Sàm nhịn gian hung,

Hại ngã trung trinh.

Họa nhân sở thị,

Tư cực kiêu doanh!

Sau khi viết bài thờ cuối cùng, anh ta chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, buông tay ném bút rồi ngửa mặt ngã xuống.



Đến khi anh ta tỉnh lại thì đã phát hiện mình về tới chỗ ở của mình, những bạn tốt ngồi xung quanh. Anh ta trên mặt vẫn khách khí hỏi:

- Ta đã ngủ được mấy canh giờ rồi?



-Mấy canh giờ?

Các bằng hữu cười nói:

-Ngươi đã ngủ suốt hai ngày rồi.



-A…

Lưu Kỳ kinh ngạc nói:

-Đã lâu như vậy?



-Cũng không thể trách được, cuộc chiến kịch liệt tiêu hao thể lực như vậy. Tinh thần đương nhiên là bị hao tổn nặng nề.

Bằng hữu đều khâm phục nói.



-Đáng tiếc vẫn thua…

Lưu Kỳ cảm thấy rất nản lòng.



-Không, ngươi không có thua.

Các bằng hữu nói ra tin tức này khiến anh ta vừa sợ vừa mừng:

-Sau khi ngươi té xỉu, mặc cho đám người kia hô hoán thế nào. Trần Trọng Phương đều không có tiếp tục giải thêm một bài nữa. Cho nên ngươi so với hắn hơn được một bài, cùng là người chiến thắng.



-Đương nhiên, điểm số hiện tại đã là ngang nhau.

Có người nói thêm vào.



-Thật sao?

Sau khi sự vui mừng nhất thời qua đi, Lưu Kỳ lại nhớ lại. Anh ta nhớ rõ lúc chính mình chịu không nổi, Trần Khác vẫn đang khí định thần nhàn. Dường như có giải thêm bao nhiêu bài nữa cũng không phải là vấn đề. Sao lại có thể để mình đạt được thắng lợi như vậy?



Lại nghĩ tới lúc ở đề thứ nhất, chiến thắng của Trần Khác cũng chỉ nhỉnh hơn mình một chút. Lưu Kỳ trong lòng cũng chợt hiểu ra. Đưa tay lên che mặt nói:

-Thật xấu hổ, Trần Trọng Phương mới thực sự là quân tử. Ta một lòng tranh cuồng háo thắng. Đã rơi vào đạo của tiểu nhân rồi…
Trần Khác tùy ý đặt xuống, bưng chén cháo lên noi:

-Ta đây cũng không cần.



-Đại nhân.

Lý Trung muốn nói lại thôi, nhưng vẫn còn muốn mở miệng nói:

-Có mấy lời ty chức không nên nói, nhưng đại nhân đối với chúng ty chức rất tốt, ty chức cũng đành mạo hiểm một phen, đắc tội với đại nhân cũng muốn nói.



-Ngươi cứ nói đi.

Trần Khác nghe xong đặt bát xuống, nghiêm mặt nói:

-Ta đang nghe đây.



-Ty chức cho rằng người không nể mặt tăng cũng nên nể mặt phật, người nên đi mới đúng.



-Hả?



-Đại nhân dường như không có ấn tượng tốt với người của Nhữ Nam vương phủ.

Lý Trung hạ giọng nói.



-Ừ.

Trần Khác gật gật đầu, đối với người bảo vệ mình cũng không giấu giếm cái gì.



-Nhưng lúc này, thập tam đệ Triệu Tông Thực của Triệu Tông Huy rất có thể trở thành Hoàng tử. Nếu Hoàng thượng không thể sinh ra con trai nữa …anh ta thậm chí còn có thể trở thành Hoàng Thái Tử.

Lý Trung thấp giọng nói:

-Thật ra, Triệu Tông Huy thích kết giao như vậy, nói đúng ra là thủ đoạn lôi kéo mạng lưới quan hệ cho đệ đệ của mình. Cho nên lần này mời, cũng giống như là chiêu dụ đãi nhân. Đại nhân cho dù không muốn có quan hệ với bọn họ, nhưng cũng không thể nào đắc tội a.



Lời nói này, hiển nhiên rất thật lòng. Trần Khác có chút cảm động, gật đầu cười nói:

-Ta biết rồi, ngươi trước tiên cứ đi ra ngoài đi. Chờ ta suy nghĩ một chút sẽ nói sau.



-Vâng.

Lý Trung đứng thẳng người lên, chần chừ một chút rồi lại cúi đầu nói:

-Còn điều này, đại nhân tiền đồ rộng mở, không nên ở cùng một chỗ với Triệu Tông Tích.



-Sao nào, triều đình có kiêng kị với việc quan viên ở dưới kết gia với con cháu Hoàng tộc sao?

Trần Khác khẽ cau mày nói. Con cháu hoàng tộc sinh sống ở kinh thành, quan lại cũng sống ở kinh thành. Hai bên đương nhiên rất hay đụng mặt nhau, rất nhiều người còn kết gia hảo hữu, thậm chí còn có quan hệ thông gia đều không có gì phải kiêng dè.



-Cái đó thật sự không có, chỉ có điều vị kia của Nhữ Nam Vương phủ sẽ kiêng kị…

Lý Trung nói xong, lão thầm nhủ trong lòng mình hôm nay làm sao vậy? Điều không nên nói cũng nói ra hết.



Đây thật ra là do tác động của việc sau khi Trần Khác thành danh. Bởi vì hắn đã nổi danh rồi, tự nhiên sẽ có nhiều người thay hắn suy nghĩ, vì hắn mà bày mưu tính kế. Mà Lý Trung cùng các thị vệ có liên quan, coi như là cùng hắn có quan hệ. Đương nhiên sẽ hy vọng hắn có thể nhanh chóng thăng chức, tương lai có môt chỗ dựa thật vững chắc!!