Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 5203 : Diễn trong diễn ngoài
Ngày đăng: 01:23 20/04/20
Triệu Tông Huy trả lời. Trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra gã đúng là đang lo lắng, tổn thất hơn mấy trăm ngàn xâu, cũng vô cùng đau lòng, chẳng qua là không nói mà thôi”.
Y không khỏi thầm tán thưởng: “Thập Tam đệ tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng dày dạn kinh nghiệm đến khó tin, có thể giấu được chuyện này trong lòng, xem ra thực sự là đã được dự đoán làm Hoàng đế!”
Vừa nghĩ tới việc gã sẽ lên làm Hoàng đế, còn mình là Thân vương, Triệu Tông Huy trong lòng chợt tức giận, trầm giọng nói:
- Thập Tam đệ, đệ muốn làm như thế nào với hắn thì cứ nói một tiếng, còn lại cứ giao cho ca ca, bảo đảm sẽ không để đệ thất vọng.
- Ừm.
Triệu Tông Thực gật đầu nói:
- Huynh làm việc thì đệ yên tâm rồi.
Liền chắp tay sau lưng chậm rãi bước hai bước, buồn bã nói:
- Đệ không muốn gặp lại người này trong kinh thành.
- Trong Cử tử lần này, danh vọng của người này rất cao đấy…
Triệu Tông Huy nói:
- Đó có thể chủ yếu là vì hắn ra tay hào phóng, vừa nãy còn tùy tiện cho tiểu đồng giữ cửa một miếng vàng lá.
- Điều này rất đơn giản, không để cho hắn thi đậu vậy là mọi việc dễ rồi.
Triệu Tông Thực thản nhiên nói:
- Đến lúc đó cho dù hắn có tiền đi nữa, đám người thi đỗ năm đó cũng sẽ không thèm coi hắn ra gì.
- Đây cũng là một ý kiến hay.
Triệu Tông Huy nói:
- Nhưng giải Nguyên Biệt Đầu như hắn đến khi thi hội vẫn là hình thức thi Tỏa thính, lúc đó chỉ sợ có muốn thi rớt cũng là điều khó khăn.
- Phải tìm cách làm cho hắn không có cơ hội để tham gia thi.
Ánh mắt Triệu Tông Thực lộ ra tia lạnh lẽo:
- Không thi thì sao có thể đậu ?
- Điều này…
Nghe nói phải can thiệp vào vấn đề thi cử, Triệu Tông Huy không thể không đau đầu, nhưng y đã mạnh miệng nói ra, đương nhiên chỉ có thể bất chấp khó khăn mà đồng ý:
- Không thành vấn đề, bảo đảm làm cho hắn dù có bản lĩnh lớn thế nào đi nữa cũng sẽ không có đất dụng võ!
- Ừ.
Triệu Tông Thực có phần hào hứng gật đầu:
-Tùy ý đuổi hắn đi đi, không đáng để lãng phí thời gian.
Triệu Tông Huy phát thiệp mời cho hắn chẳng qua là vì muốn tận mắt nhìn thấy Trần Khác, bây giờ đã nhìn thấy rồi, cũng không có ý lôi kéo hắn, hiển nhiên phải để hắn trở về.
- Phòng đã được dọn sạch sẽ.
Triệu Tông Huy đứng lên nói:
- Vẫn là gian phòng lần trước đệ tới ở, sáng sớm mai chúng ta sẽ trở về phủ.
- Ừm.
Triệu Tông Thực gật đầu, liền đi ra ngoài nói:
- Đệ mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đây.
Thân thể gã gầy yếu, sức khỏe lại không tốt, lúc nãy ở ngoài kia đứng lâu như vậy nên cảm thấy không thể chịu đựng được nữa rồi.
- Hãy để Nịnh Nương xoa bóp cho đệ một chút đi.
- Cái này…
Nịnh Nương khó xử:
- Chủ nhân nhà ta đi vắng, ta không dám tự tiện nhận ý tốt.
- Đây mà được coi là tự tiện nhận ý tốt? Ta viết ra, chủ nhân nhà cô trở về xem là được.
Trần Khác quả quyết nói.
- Ở đây không có bút mực giấy nghiên.
- Không sao, ta có mang theo bút.
Trần Khác phóng mắt nhìn, ánh mắt dừng lại trên tường ở vị trí treo bài Lậu Thất Minh (tác phẩm của thi nhân Lưu Vũ Tích thời Đường), cười lạnh nói:
- Còn về phần giấy thì dùng nó là được rồi!
Không giải thích, từ trong người lấy ra cây bút lông, tháo nắp bút, đi đến trước bức tường trắng như tuyết, thoải mái bắt đầu.
“Cánh không cần lớn, trong rộng là ổn, giả vờ sơ sài, đồ cổ đầy nhà.
Ngôi nhà này, kiêu căng ngạo mạn, nói không giữ lời, mắt chó nhìn người kém!
Đàm tiếu có trọng thần, đi lại toàn quyền quý. Có thể lập bang phái, kết tam công cửu khanh.
Ngự Sử không nghe thấy, Đại Tống không phái quân.
Bắc Ngụy phủ Trọng Đạt, Tây Hán Vương Mãn cư.
Mạnh Tử rằng: “Là có ý gì?”
Viết xong liền ném bút đi, hắn sải bước rời khỏi nơi quỷ quái này.
- Nếu nhìn không vừa mắt, lấy vôi sơn lại tường.
Tống Đoan Bình hướng về phía Y Nịnh Nương cười cười áy náy, nhanh chân đuổi theo.
- Cung tiễn hai vị.
Y Nịnh Nương hờ hững liếc mắt nhìn những chữ trên tường kia, dùng tư thái vô cùng duyên dáng thi lễ với hai người.
….
Trở lại trong xe, Trần Khác giận không kiềm được đấm vào vách xe liên tục bốn quyền, nếu không phải đây là xe cỡ lớn được đặc chế thì thế nào cũng sẽ bị đập nát. Dù vậy, thùng xe vẫn bắt đầu lung lay dữ dội, khiến Tống Đoan Bình mới vừa lên xe suýt nữa ngã xuống.
Lý Trung vội vén rèm xe lên xem xét, Tống Đoan Bình khoát tay nói:
- Không có chuyện gì, mau cho xe chạy đi.
Đợi xe ngựa đi khỏi con hẻm nhỏ ra tới đường lớn, Tống Đoan Bình thấy cơn giận của Trần Khác vẫn còn chưa tan hết, nói đùa:
- Ta đã nói ngươi không thích hợp để diễn kịch, thế nào, diễn được không?