Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 5208 : Mọi việc đều có ngoại lệ

Ngày đăng: 01:23 20/04/20


Nếu như Triệu Tông Huy biết, mưu đồ của mình lại khiến Quan gia rất có thiện cảm với Trần Khác, thậm chí là đồng cảm, không biết liệu y có tìm cái lỗ mà chui xuống không.



Trầm ngâm một hồi rất lâu Hoàng đế hạ giọng nói:

-Lưu Nguyệt Nga có đến không?



-Không đến.

Nếu đã không thể che giấu được, Trần Khác cũng thản nhiên nói:

-Khi đón dâu có gặp cô ấy ở phủ Quốc cữu một lần, nhưng về sau không hề gặp lại nữa.



-Ồ...

Quan gia lại trầm mặc, sau đó nhìn nhìn Trần Khác nói:

-Ngươi đã từng nghĩ sau này cô ấy sẽ sống thế nào không?

Ông nghĩ đến những năm cuối đời của Quách Hoàng hậu, giọng điệu càng nghiêm trọng nói:

-Một người thiếu nữ bị hủy hôn cuộc sống sau này sẽ khó khăn đến nhường nào?



Tất cả mọi người trong phòng đều thấy ngớ ngẩn, sao Quan gia lại quản cả chuyện này?





-Điều mà Quan gia nói cũng là điều mà vi thần cảm thấy vô cùng áy náy.

Trần Khác là người có tình có nghĩa, câu nói của Quan gia đã nói trúng tim hắn, hắn thở dài một tiếng:

-Nguyệt Nga là người con gái chính trực, lương thiện, thẳng thắn. Nhưng vì thần mà cô ấy phải gánh chịu sự đả kích nặng nề, càng không biết sau này sẽ sống thế nào, thần chỉ biết dốc hết sức để bù đắp cho cô ấy...



-Ngươi định bù đắp cho cô ta thế nào?

Quan gia thực sự không thích nghe những lời nói sáo rỗng của hắn.



-Thần có thể làm mọi việc vì cô ấy.

Trần Khác thản nhiên nói.



-Cô ta là một thiên chi kiều nữ làm gì có khó khăn gì?

Quan gia không hề nể tình nói:

-Cô ta có một yêu cầu duy nhất thì ngươi không thể đáp ứng...



-Nếu quan gia ân chuẩn thì...

Trần Khác vốn là đứa trẻ hay thuận miệng.





-Ồ!

Suy nghĩ của Quan gia bị cắt ngang, có chút kinh ngạc, chợt cười lớn,

-Ha ha ha...

Những người ngồi đó cũng có người cất tiếng cười, lại còn muốn một vai hai phòng, đúng là đang nằm mơ giữa ban ngày!





Ai ngờ sau tiếng cười Triệu Trinh lại từ từ nói:

-Cũng không thể không được...



Tất cả mọi người ngồi ở đó đều sợ hãi, Trần Khác trợn tròn mắt, mãi mới nói:

-Thật sao?



-Thật.
-Tay nghề này của ngươi, không mất thời gian mười năm, sợ là không luyện ra được?

Quan gia sao lại dễ bị lừa gạt vậy.



-Quan gia đúng là tinh mắt,

Truyền Phú khen:

-Tay nghề của tiểu nhân vừa tròn mười năm rồi.



-Ha ha ha...

Triệu Trinh phá lên nói:

-Trần ái khanh, ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?



-Hồi bẩm Quan gia, vi thần hai mươi tuổi.

Trần Khác nói.



-Nói như vây, tài nấu nướng của ngươi khi mười tuổi đã có thể làm Sư phụ rồi sao?

Triệu Trinh cười, những người có mặt ở đó cũng cười ầm lên.



-Sư phụ đúng là khi mười tuổi đã nhận tiểu nhân làm đồ đệ.

Thấy bọn họ không tin Trần Khác, Truyền Phú lo lắng, trong lúc căng thẳng đã kể hết cho mọi người nghe chuyện không hay từ nhỏ đến lúc hai mươi tuổi không có gì là dấu giếm. Từ chuyện người cha đột nhiên qua đời, các đầu bếp của quán rượu cũng bị giành mất, đành khoanh tay đứng nhìn cửa hàng sắp bị thu mua, chỉ nghe thấy y xúc động:

-Sư phụ không những dạy tiểu nhân nghệ thuật nấu nướng mà còn giúp tiểu nhân vay tiền gây dựng lại nhà hàng, nhà hàng của tiểu nhân từ một huyện nhỏ mở tới phủ Thành Đô, ở đất Thục này rất nhiều người biết chuyện, tuyệt đối không có nửa lời nói sai!



Nói thật hay nói dối Triệu Trinh nghe rồi tất sẽ biết, nhìn Trần Khác khen ngợi:

-Không ngờ Trần ái khanh khi mới mười tuổi đã ăn đứt bao nhiêu người trưởng thành rồi.

Nói rồi cười nhìn mọi người xung quanh nói:

-Xem ra đúng là có thiên tài như vậy.



-Trần Khác không làm đầu bếp thật đáng tiếc.

Triệu Tông Huy cười nói thêm vào.

-Ha ha.

Trần Khác lạnh lùng cười nói:

-Ta học hành còn hơn làm nghề nấu ăn nhiều...

-Không sai.

Quan gia cười vuối cằm nói:

-Đại Tống mất đi một đầu bếp giỏi nhưng lại được thêm một vị quan giỏi, huống hồ, Thái sư phụ trò giỏi hơn thầy là điều phúc, mà cũng không khiến nó bị thất truyền.



-Ha ha, đúng vậy...

Triệu Tông Huy trong lòng rất buồn bực, ngầm nghĩ sao hôm nay Quan gia cứ nói đỡ cho người ngoài vậy?



-Quả nhân đã rất lâu rồi không được ăn uống một cách vui vẻ như thế này rồi,

Quan gia cười nhìn Truyền Phú nói:

-Nên ban thưởng cho ngươi cái gì đây?

Truyền Phú nhìn Trần Khác, Trần Khác ngẩng đầu nhìn trần nhà, trên đó treo một tấm biển ‘Thư hương môn đệ’, Truyền Phú trở nên sáng dạ ngay lập tức hiểu được ý của sư phụ:

-Tiểu nhân to gan xin Quan gia ban cho tên cửa hiệu ạ!

-Ah.

Triệu Trinh vừa mới nghe Truyền phú nói, mơ ước của mình là mở một quán rượu nổi tiếng nhất thiên hạ. Bèn gật đầu nói:

-Cái này là ân huệ mà không mất phí.

Sở thích duy nhất của Triệu Trinh là viết thư pháp... dường như những hoàng đế trước của Triệu gia cũng đều thích viết thư pháp, nhất thủ bạch phi của Triệu Trinh có thể xếp thứ hai, chỉ sau vị vua mất nước kia.