Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 5212 : Vào cửa
Ngày đăng: 01:23 20/04/20
Người cầm đầu cũng chính là Thông phán phủ Khai Phong đang lớn tiếng hạ lệnh.
Hai đội quan binh từng bước phong tỏa toàn bộ ngõ Liễu Yên.
Ngay sau đó, một đội quan sai do Trương Thông phán chỉ huy chạy về phía cửa. Trước cửa bày biện hai con sư tử sắt uy phong lẫm liệt.
Không ngoài dự tính, cửa đóng chặt.
Quan sai lập tức tiến lên đập cửa:
- Mở cửa! Mở cửa!
Tiếng quát thoáng chốc truyền khắp khu dinh thự khiến ba mươi mấy tên ác hán trở nên cực kì khẩn trương.
Trong nhà chính, vài tên nam tử có vẻ là những đầu lĩnh hoặc đứng hoặc ngồi, nhưng ánh mắt đều tập trung về phía người trung niên ngồi phía trên bên trái. Đây là quản gia trong phủ, cũng là môn khách đứng đầu của Triệu Tông Hán, là Đỗ Trọng biệt hiệu “Quỷ ảnh”. Không lâu trước Đỗ Trọng đã trốn về chỗ thủ hạ và biết tin hành động thất bại. Gã liền sai người thông báo cho Triệu Tông Hán vốn đang tìm hoan hưởng lạc bên ngoài. Gã dự cảm được nguy hiểm, nhanh chóng để Tiểu vương gia trở về khẩn cấp nghĩ biện pháp.
Nhưng y lại không ngờ quan sai tới nhanh như vậy. Triệu Tông Hán vẫn chưa về mà nhà cửa đã bị bao vây.
- Quan sai phủ Thuận Thiên tới phá án, mở cửa nhanh!
Bên ngoài vang lên tiếng hét lớn.
Nhìn người xung quanh đều bị hoang mang, Đỗ Trọng cố giữ bình tĩnh nói:
- Hoảng cái gì, cứ giữ chặt cửa là được, kệ cho bọn chúng gào thét. Công tử sẽ về ngay bây giờ!
Lúc này ở phía ngoài, quan sai kêu hoài mà không thấy có phản ứng liền rút một cây cọc buộc ngựa, hò dô khiêng lên, “một hai ba” xô cửa. Cho dù cánh cửa vừa dày vừa nặng cũng bị tông rung ầm ầm, tro bụi bay ào ào.
- Mau mau giữ vững!
Đỗ Trọng thấy vậy liền thúc người giữ chắc. Hai bên ngăn cách bởi một cánh cửa bắt đầu đấu sức.
. . .
- Hây dô! Hây dô..!!
Trong ngõ nhỏ, lúc đám quan sai đang tông cửa hừng hực đầy khí thế, thì hai cỗ kiệu với một đám gia đinh xung quanh đi tới đầu ngõ.
- Đứng lại!
Đô đầu đứng canh ở cổng ngõ chặn lại đám người này:
- Phủ Thuận Thiên làm việc, kẻ không liên quan miễn vào!
- Đồ ngu, chúng ta đang về nhà.
Hộ vệ dẫn đầu cỗ kiệu quát:
- Thấy rõ kiệu này của ai chưa!
- Không cần biết là ai, Thiên Vương Lão Tử cũng đừng mơ vào được.
Đô đầu xám mặt nói.
- Dám cản cả kiệu của tiểu vương gia sao!
Tên hộ vệ tức giận:
- Chúng ta cứ vào, ngươi làm gì được! Tránh ra!
Nói xong gã liền định cưỡng chế đi qua.
- Người đâu!
Đô đầu hét một tiếng ra lệnh, lập tức liền có quân sĩ tập hợp lại chắn ở cửa ngõ, con kiến cũng không cho lọt.
- Chuyện gì thế?
Màn kiệu xốc lên, Triệu Tông Hán trang phục hoa lệ từ bên trong đi ra.
Đều là người Biện Kinh, đương nhiên đô đầu biết mặt y. Gã không dám chậm trễ vội vàng chạy tới vái chào:
- Tiểu nhân không biết là kiệu của Tiểu vương gia, xin ngài thứ tội.
- Không có chứng cứ, không có sự phê chuẩn của Tông Chính Tự thì sẽ không được tiến hành điều tra.
- Được!
Triệu Tông Hán cười lạnh:
- Tránh ra, để ta gọi cửa!
- Cho cậu ta vào!
Bao Chửng vung tay lên, quan sai phủ Khai Phong né sang hai bên.
- Đỗ Trọng, ngươi mở cửa ra!
Triệu Tông Hán đến trước cổng lớn, vỗ mạnh của cửa chính đang lung lay sắp đổ:
- Ta về rồi!
Bên trong vọng ra tiếng hoan hô, mọi người bỏ đòn chắn, sau đó cửa lớn liền sập ầm xuống.
- Bao đại nhân, cửa của ta . . .
Mặc dù Triệu Tông Hán không bị thương nhưng mặt xám mày tro.
- Phủ Khai Phong sẽ sửa giúp ngươi.
Bao Chửng thản nhiên nói.
Lúc này Đỗ Trọng chạy tới, nhẹ nhàng gật đầu với Triệu Tông Hán, sau đó hành lễ:
- Chủ nhân!
- Nghe rõ chưa?
Triệu Tông Hán lườm Bao Chửng nói:
- Quý phủ có thể đi được chưa?
- Ha Hả. . .
Bao Chửng vân vê râu cười, ánh mắt sắc sáng ngời chiếu ra bốn phía:
- Vậy cũng chưa chắc.
Lời còn chưa dứt thì thấy một đội quan sai người đầy bùn bước ra từ trong Thùy Hoa môn ở hậu viện đi ra.
- Sao các ngươi vào được?
Triệu Tông Hán lập tức sợ hãi.
- Khởi bẩm phủ doãn đại nhân, ty chức phụng mệnh chặn bắt dưới lòng đất, quả nhiên chặn được ba hai kẻ xấu không rõ thân phận, sau đó tìm hiểu nguồn gốc và dẫn tới khu nhà này.
Đầu lĩnh quan sai ôm quyền nói.
- Điều tra!
Bao Chửng vung tay lên, hàng loạt người thừa cơ mạnh mẽ tràn vào, chớp mắt liền khống chế toàn bộ tòa dinh thự.
Đỗ Trọng bị trói lại, Triệu Tông Hán dù không bị trói nhưng có bốn gã quan sai trông chừng.
Chỉ có Triệu Tông Sở còn tự do, kiên trì đến gần Bao Chửng, kéo ống tay áo của lão rồi khúm núm khẽ nói:
- Bao Công, cho cha ta và Thập Tam đệ chút mặt mũi đi.
- Các ngươi cho ta thể diện sao?
Bao Chửng phẩy tay áo một cái, ánh mắt lạnh như băng nói:
- Cho quan gia mặt mũi sao?