Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 5215220 : Bầu trời sao

Ngày đăng: 01:23 20/04/20


Vương Tố thấp giọng hỏi.



- Ta Bao Chửng dám vỗ ngực nói, đời này xử việc chứ không xử người, chưa bao giờ ngoại lệ.



- Xử việc chứ không xử người, lời này cũng chỉ do dân chúng nói mà thôi.



Vương Tố không cho là đúng:



- Ngài là Phủ doãn phủ Khai Phong, mọi cử động đều liên lụy tới hướng đi của triều đình. Vậy mà vẫn dùng quyền lực không có chừng mực, ngài muốn làm tội nhân của Đại Tống sao?!



- Ha ha ha . . .



Bao Chửng cất tiếng cười to nói:



- Một họ hàng gần của hoàng thất lại đứng sau một đám xã hội đen của Biện Kinh, tụ tập phi pháp, dự trữ nuôi dưỡng tử sĩ, bức người thành kỹ nữ, làm những chuyện thương thiên hại lý! Rõ ràng còn có kẻ cho y làm thuyết khách, thay y tô son trát phấn, thật là việc kỳ quái nhất trong thế gian này.



- Tại sao ngài lại không chịu hiểu . . .



Vương Tố gấp gáp, dậm chân nói:



- Một Triệu Tông Hán chết cũng chẳng ai tiếc, quan trọng là y còn có một người anh.



- Y có nhiều anh lắm. . .



Bao Chửng bĩu môi nói.



- Đừng có kiểu hiểu mà giả ngốc, ngài biết ta đang nói người nào mà!



Vương Tố vỗ bàn nói.



- Ta cũng không phải con giun trong bụng lão đệ.



Bao Chửng buông tay nói:



- Có cái gì mà không thể nói rõ?



- Có những lời không thể nói ra.



Vương Tố trợn mắt.



- Không nói sao ta hiểu.



Bao Chửng cũng trợn mắt.



Hai người đối mặt nhìn nhau, cuối cùng Vương Tố bại trận:



- Rồi rồi.



Vương Tố hoàn toàn phục rồi. Y chắp tay nói:



- Ngài lợi hại, ta nhượng bộ lui binh!



Y là con cháu quý tộc, am hiểu sâu sắc việc tiến thoái lấy bỏ của quan trường. Đơn giản là nếu hoàng đế không có con thì Triệu Tông Thực chính là người thừa kế độc nhất vô nhị. Lúc này đặt cược sớm, tương lai sẽ có lời.



Hôm nay Triệu Doãn Nhượng tìm mình, y không nói một lời liền đi luôn. Chỉ nghĩ ăn lời không làm thì sao gọi là đặt cược? Tương lai lấy đâu ra tiền lãi.



Nhưng nói đến nước này đã là giới hạn của y. Trước khi ván đã đóng thuyền, y sẽ không phạm vào những sai lầm thuộc về nguyên tắc. Không giúp được Triệu Doãn Nhượng thì nhiều nhất tương lai sẽ không có tiền lãi, nhưng nếu nói lung tung thì tương lai sẽ có nguy cơ cửa nát nhà tan.



Đừng nói ngôi vị hoàng đế chưa nhất định sẽ là của người đó, nếu chẳng may Quan Gia lại sinh thêm một đứa thì làm sao?



. . .



Tiễn Vương Tố đi, Bao Chửng quay lại trong phòng, vén rèm lên, thấy Trần Khác ngồi ngay ngắn sau bàn cờ.



- Tiểu tử ngươi có vụng trộm đổi quân cờ đi không?



Bao Chửng trừng to mắt, chậm rãi nhìn bàn cờ nói.



- Sao ngài lại không tin tưởng nhân phẩm của vãn sinh vậy.



Trần Khác buồn bực nói.



- Thói quen nghề nghiệp.



Bao Chửng cười ha hả:



- Đừng nghĩ nhiều, ta chiếu tướng rồi.



- Lão Long Đồ.



Trần Khác lên sĩ, nói:



- Ngài giữ vãn sinh lại rốt cục là có dụng ý gì?



- Cho ngươi xem cuộc vui mà thôi.



Bao Chửng cười nói:



- Loại kịch sống quan trường này nhiều người cả đời cũng không xem được đấy. Xem nhiều ngươi có thể trưởng thành hơn. Coi như ban thưởng ngươi vì đã giúp lão phu phá án đi.



- Bản thân vãn sinh luôn kín mồm kín miệng.



Trần Khác lại chiếu tướng ngược lại, thản nhiên nói:



- Chuyện xảy ra hôm nay sẽ không có người thứ ba biết.



- Vậy là được rồi.



Bao Chửng gật đầu nói:



- Họa từ mồm mà ra, mồm kín thì họa sẽ ít.



Hai người không nói lời nào, chỉ chơi cờ. Lại hết một ván, ván tiếp theo vừa mới bắt đầu thì Bao Miễn lại tiến vào nói:



- Đường tri gián và Phạm tri gián tới.



Gián viện, chuyên trách của nó cũng như tên, là nơi để buộc tội quan viên, đóng góp ý kiến cho Hoàng đế. Một nơi từ trước đến nay vẫn chứa chấp một đám những kẻ vừa nghèo dở vừa thối nát cứng nhắc. Mà hai người Đường Giới và Phạm Trấn chính là làm trong Gián viện, độ bảo thủ cao kinh người.



Hai người vừa đến không uống trà, cũng không nói lời thừa. Phạm Trấn đầu toàn tóc bạc trực tiếp nói thẳng:



- Lão Bao, ngài không phải muốn nói rõ sao, ta đến nói cho ngài hiểu.



Bao Chửng nhìn hai người, chà, đây không phải nói thẳng là họ cùng phe với Vương Tố sao?



Đang tạo áp lực sao!



Lão vuốt chòm râu, nhìn ánh sánh lập lòe của ngọn nến, từ từ nói:



- Tằm xuân đến chết tơ còn vướng, ngọn nến dẫu tàn lệ vẫn sa. Cảnh Nhân lão đệ, từ trước đến giờ lão phu đều khâm phục cách làm người của ngươi. Ý của ngươi không nói ta cũng biết.


Về phần Phú Bật, đó là một vị quân tử có đức, nguyện trung với hoàng đế, coi trọng lương tâm. Huống chi ông ta sắp tiếp nhận chức vụ thủ tướng, về tình hay lý đều không thể trông chờ gì.



Chỉ có Hàn Kỳ, năng lực, mạng lưới quan hệ, danh vọng đều là cao nhất, còn có dục vọng về quyền lực mạnh mẽ. Người như vậy lại chỉ làm Tam Ti sử, có khả năng lôi kéo rất cao.



Quả nhiên, sau một lúc suy nghĩ, Hàn tướng công khẽ gật đầu:



- Được!



- Ân đức của Hàn công ta sẽ không quên, con ta cũng không quên.



Triệu Doãn Nhương vui vẻ, đứng dậy ôm quyền nói:



- Tương lai về sau phải kính nhờ ngài rồi.



- Đừng nói trước tương lai.



Nếu đã tham gia vào chuyện này, Hàn Kỳ phải nhập đúng bổn phận. Âm thanh của y lạnh lùng truyền đến:



- Phải qua được cửa này hẵng nói.



- Haiz.



Đây là sự cao minh của Triệu Doãn Nhượng. Ta có cầu xin ngươi làm gì đâu, ta chỉ hạ đúng ngươi, chuyện của ta sẽ là chuyện của ngươi, đương nhiên khỏi cần phí võ mồm.



- Mà sao ngài lại để Triệu Tông Hán đi với đám xã hội đen đó vậy?



- Ta có hai mươi tám đứa con trai…



Triệu Doãn Nhượng bất đắc dĩ:



- Đến tên còn nhớ không đủ chứ đừng nói quản lí bọn chúng làm trò khỉ gió gì.



- Nếu nhiều con trai quá…



Hàn Kỳ là một kẻ ngoan độc, ngoan độc với chính mình, càng ác hơn đối với người khác:



- Vậy coi như không có đứa con trai đó đi.



- Hả…



Cổ họng Triệu Doãn Nhượng run lên, miệng đầy khổ sở nói:



- Cần đến mức đó sao?



- Nó ở trong tay của lão Bao, chạy sao được nữa?



Hàn Kỳ cười lạnh nói:



- Ngài làm cha, không thể trốn tội quản con không nghiêm. Theo đó mà suy diễn thì những đứa con khác mà ngài dạy dỗ sợ cũng không thể làm ai đó hài lòng.



- Đó là chuyện khác.



Triệu Doãn Nhượng hoảng hồn nói:



- Cha mẹ sinh con trời sinh tính. Ta có mười mấy đứa nhỏ, đương nhiên sẽ không giống nhau.



- Trong nồi có cứt chuột. Ngài nói trừ cứt chuột ra thì trong cháo rất sạch, thế thì ai tin? Mà ai dám uống?



Hàn Kỳ không nể mặt nói:



- Lão vương gia, che chở con là thiên tính, nhưng đừng làm liên lụy tới những đứa con khác, sẽ làm hại đứa con tốt đó.

Sáng sớm ngày thu mờ mịt và lạnh đến thấu xương, rét căm tới mức người rụt cổ ngựa phun mũi. Tiếng hắt xì vang lên liên tục kèm theo âm thanh quát nháo hỗn loạn, âm thanh hô tránh kiệu, tiếng vó ngựa, tiếng dạ vâng. Tất cả nhắc nhở cho dân chúng nửa tỉnh nửa ngủ thành Biện Kinh rằng, hôm nay là buổi chầu triều.



Từng cỗ kiệu quan, từng chiếc xe ngựa từ bốn phương tám hướng tràn đến Đãi Lậu viện nằm ở cửa chính hoàng thành. Ngoài Đãi Lậu viện, đèn đuốc đã đốt sáng trưng từ sớm. Những quầy hàng dựng lên, người mua kẻ bán, âm thanh huyên náo tới lui hỗn tạp.



Trong Đãi lậu viện lại không giống so với mọi khi, ồn ào chẳng khác gì bên ngoài. Đám quan viên lụi hụi trong phòng tìm hiểu tin tức mới nhất, thảo luận tình trạng sẽ xuất hiện trong buổi chầu triều. Không ai quát bảo trật tự, bởi vì đến cả Ngự Sử trực tại đó cũng đang tò mò hứng cái lỗ tai lên để nghe ngóng…



Bỗng tiếng huyên náo dần lắng xuống. Bình thường có ba loại tình huống nếu xảy ra việc này, thứ nhất là lãnh đạo đến, thứ hai là người phụ trách kỷ luật đến, thứ ba là nhân vật chínhtrong đề tài đang thảo luận đến.



Bây giờ là loại tình huống thứ ba. Một lão già gầy yếu mặc bộ áo bào tím ánh vàng đang dựa vào một viên quan trẻ nâng đỡ, run rẩy bước vào Đãi Lậu viện. Lão già kia chính là quận vương Nhữ Nam, Triệu Doãn Nhượng.



- Vương gia.



- Sao hôm nay vương gia lại đích thân đến vậy?



Mọi người khẩn trương nghênh đón, đúng là khách quý ít khi đến. Từ năm trước cáo ốm đến giờ đã gần một năm, lão vương gia vẫn chưa từng lên triều.



- Thật xấu hổ với mọi người.



Triệu Doãn nhượng ôm quyền với mọi người, thở dài nói:



- Có gì trên triều xin nói sau.



Mọi người cũng không hỏi nhiều, đưa lão đỡ vào trong phòng nghỉ tạm.



Tất cả vừa xong, Đường Giới và Phạm Trấn cũng tới. Chưa kịp vào trong, hai người đã bị Vương Tố gọi lại, nhỏ giọng hỏi:



- Tình huống thế nào rồi?



- Lão Bao nói sáng nay sẽ đưa tin.



Đường Giới nhìn xung quanh:



- Ông ta còn chưa tới à?



- Vẫn chưa.



Vương Tố nói:



- Việc này không giống với phong cách làm việc của ông ta.



Mỗi lần lâm triều Bao Chửng luôn là một trong những người đến sớm nhất.



- Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ đến thôi.



Đường Giới nhìn Vương Tố, đột nhiên thở dài:



- Nên chuẩn bị tốt hai tay là vừa.



- Ta biết.



Vương Tố cười khổ nói:



- Lão Quan đó, rất miễn cưỡng.



Giờ dần trôi qua, mặt trời mọc dần từ phía đông. Đợi chư vị tướng công đến đông đủ, trên cổng thành vang lên tiếng chuông du dương không kém phần uy nghiêm.



Đám quan viên khẩn trương dưới sự dẫn dắt của Ngự sử rồng rắn đến chầu viện, xếp thành hàng ngoài Tuyên Đức môn. Đại môn sơn son dát vàng của hoàng cung cũng dần được mở ra.