Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 5224 : Xây dựng vi phạm luật lệ
Ngày đăng: 01:24 20/04/20
- Dẫn dắt sai là hại chết người…
Trần Khác không khỏi nói thầm:
- Xem ra không có quan chức thì thôi, nhưng nếu đã làm rồi thì… vẫn cứ phải tận tâm tận lực.
Trong lúc hắn đang xuất thần suy nghĩ, cũng không nghe thấy lời Bao Chửng nói gì, ông lại gọi hắn một tiếng, lúc này Trần Khác mới phục hồi lại tinh thần, nói:
- Lão Long đồ có gì chỉ bảo?
- Ngươi hỏi ta chuyện Thập Tam Hành Phố, có phải có tính toán gì không?
Bao Chửng trầm giọng hỏi.
- Vâng.
Trần Khác gật đầu nói:
- Học trò cũng muốn mua miếng đất, làm chỗ cho người nhà an cư.
Nói xong hắn hổ thẹn cười cười:
- Nếu lão Long đồ cho rằng không thích hợp thì thôi đi.
- Có gì không thích hợp chứ.
Bao Chửng vuốt râu, lắc đầu cười nói:
- Kiếm tiền hay là tiêu tiền hoàn toàn chính đáng, lão phu cũng không muốn người khác phải giống mình. Chỉ có điều đừng quên, thành đạt rồi nên cứu tế cho thiên hạ.
- Học trò sẽ cố hết sức làm ổn thỏa.
Trần Khác nghiêm mặt nói.
- Lúc này còn có chỗ dùng tới ngươi.
Bao Chửng cười cười, hơi ngượng ngùng nói:
- Sau thảm họa lũ lụt lần này, rất nhiều người trở nên vô cùng nghèo khổ. Hoàng thượng nhân hậu đã cam đoan với dân chúng Khai Phong, miễn phí trùng tu lại nhà ở bị phá hủy. Kết quả hiện tại lại gặp phải vấn đề…
- Vấn đề gì?
Trần Khác có thể đoán được, nhưng không nói mà vẫn hỏi.
- Thiếu tiền.
Bao Chửng cười khổ nói:
- Lúc đầu, triều đình thống kê sơ lược thì có hơn một vạn nhà ở cần phải xây dựng lại, mỗi căn nhà mất khoảng năm mươi quan tiền, tính ra là năm trăm ngàn quan tiền…
- Ha hả…
Trần Khác thiếu chút nữa trượt từ trên ghế xuống, lại cho rằng năm trăm ngàn quan tiền là đủ.
- Nhưng sau khi báo lên số lượng, lại là hai vạn căn nhà.
Cũng may Bao Chửng cũng không có ý ngấm ngầm hại người, chỉ nghe ông nói:
- Đây là bởi vì rất nhiều căn nhà ở bên ngoài thì còn tốt, nhưng thực ra ở bên trong đã hỏng hết rồi, không có cách nào để ở được, chỉ có thể xây dựng lại thôi.
- Vâng.
Trần Khác gật gật đầu, tại Thập Tam Hành Phố, hắn cũng gặp không ít phòng như vậy.
- Nhưng triều đình xuất ra năm trăm ngàn quan, đã là thắt lại dây lưng quần, nhất quyết cứng rắn không xuất ra thêm nữa. Nói lý do là các nơi đều gặp tai ương, lo cho bọn họ còn không hết, làm sao còn lực lượng mà ủng hộ kinh thành? Tóm lại một câu, ta không lấy thêm được tiền nữa rồi.
Nói xong, vẻ mặt ông đầy ưu tư nói:
- Thảm họa lũ lụt mùa xuân hạ năm nay, mùa đông tất nhiên sẽ lạnh vô cùng, lúc này còn gần một tháng nữa là đến mua đông, nếu không lấy được thêm tiền thì sẽ có khoảng một trăm ngàn dân chúng không có nhà để về rồi.
- Lão Long đồ có ý tứ gì?
Trần Khác trầm giọng hỏi.
Bàn tay to kia của Bao Chửng từ trước đến nay luôn ổn định, giờ phút này lại hơi hơi có phần run rẩy, dường như tờ giấy mỏng manh kia, giống như nặng ngàn cân.
- Nhìn thấy mà ghê người a!
Sau khi xem xong, Bao Chửng thở dài một tiếng, thống khổ nhắm hai mắt lại.
Toàn bộ Thập Tam Hành Phô, tổng diện tích đất là tám ngàn một trăm bảy mươi ba mẫu.
Toàn bộ Thập Tam Hành Phô, một ngàn bảy trăm mười ba hộ gia đình, tổng diện tích xây dựng là năm nghìn một trăm ba mươi bảy mẫu.
Thật sự là không tính không biết, tính toán ra thật khiến người ta giật mình: toàn bộ kém ba nghìn không trăm ba mươi sáu mẫu đất!
Nói cách khác, những nhà giàu kia dùng giá tiền mua năm ngàn một trăm mẫu đất, để mua tám ngàn một trăm mẫu, phủ Khai Phong không ngờ lại tặng trắng cho bọn họ ba nghìn mẫu!
- Ba nghìn mẫu đất, ba trăm vạn quan a!
Bao Chửng thở dài một tiếng, đóng chặt lại hai mắt, nhưng nước mắt lại chảy xuống.
- Lão Long Đồ, sổ sách không thể tính như vậy.
Trần Khác nhẹ giọng an ủi:
- Cũng không thể đem tất cả đất đai đi xây nhà, dù sao cũng phải có khoảng không như đường phố, ngõ nhỏ để đi chứ? Ở giữa còn có ba con sông, cái này cũng chiếm mảnh khá nhiều đất rồi.
- Vậy cũng không dùng hết ba nghìn mẫu!
Bao Chửng lắc đầu nói:
- Bảy tám trăm mẫu đã đội trời rồi.
- Vâng.
Trần Khác gật gật đầu.
- Còn dư lại hai ngàn hai trăm mẫu đi nơi nào?.
Bao Chửng rất nhanh điều chỉnh tốt cảm xúc, sự tình đã phát sinh, không có thời gian tự buồn bã tự oán, toàn lực ứng phó mới là việc nên làm. Ông cau mày nói:
- Lão phu mấy lần đi qua Thập Tam Hành Phô, thấy ở đó phòng sát phòng, phòng chen chúc phòng, đường phố hẹp có lẽ không có cách nào tránh xe, tại sao có thể có nhiều đất trống như vậy chứ?
- Không phải đất trống, ánh mắt sẽ không gạt người, nơi đó quả thật xây kín phòng ở.
Hai mắt Trần Khác chớp chớp nói:
- Tuy nhiên việc xây dựng vi phạm luật lệ có quá nhiều rồi!
Trần Khác đời trước, đã trải qua niên đại ăn đâu ị đó, cho dù chưa làm qua ngành bất động sản, đều thông qua báo chí, internet, và sự giải thích của bạn bè, đối với những tin tức tình hình bên trong vô cùng hiểu biết.
Một chuyến này thích nhất là cái gì? xây dựng vi phạm luật lệ! Tương tự so với xây dựng hợp pháp đó là đều là đất đai, những lại có ý nghĩa là những khoản bồi thường có thể không đáng kể, gần như là lấy không.
Phần đầu nói, các loại bệnh thành thị ở đời sau, ở trong thành Biện Kinh đều tồn tại, như vậy thành Biện Kinh có tồn tại xây dựng vi phạm luật lệ hay không?
Đáp án dĩ nhiên là, không chỉ có, hơn nữa đã tới một mức độ nhìn thấy mà ghê người.
Tại sao các loại vấn đề của thành thị ở hậu thế, bất kể tốt hay xấu, đều xuất hiện tại triều Tống chứ? Mà không phải trong các thành thị vĩ đại trước đó chứ? Đây là bởi vì thành phố của triều tống, đều không giống với các triều đại trước kia.
Thành phố cuả triều tống trước kia, đặc điểm lớn nhất chính là đóng kín lại. Lấy hai tòa thành lớn siêu cấp là Trường An, Lạc Dương thời nhà Đường làm ví dụ, chúng nó lấy tường thành cao lớn chắc chắn làm giới, bên trong ngoài hoàng cung nằm ở vị trí trung tâm ra, dùng hai mươi mấy con đường thẳng tắp ngang dọc đan xen nhau, phân ra hơn một trăm Phường" cộng thêm hai ba Thị .
Phường là khu dân cư, thị là khu buôn bán, tỷ như trong thành Trường An, thì có chợ Đông chợ Tây, mọi người chỉ được phép tiến hành hoạt động thương nghiệp ở trong chợ, tuyệt đối không thể vi phạm. Mỗi một phường, mỗi một chợ, đều là những khu vực được vây kín bởi tường thành ở bốn xung quanh. Mỗi ngày vào ban đêm đóng chốt khóa, liền trở thành từng trại tập trung tự săn sóc cho nhau.
Mà ở hai bên đường phố không có bất kỳ cửa hàng, cũng không có dân cư bình thường, chỉ có quan lớn từ Tam phẩm trở lên, cùng với vương công quý tộc, mới có tư cách sát đường mở cửa.