Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 5226 : Món tiền khổng lồ

Ngày đăng: 01:24 20/04/20


Trần Khác lắc đầu, liền nghe Tiền Thăng nói:

- Cậu ta nói, bản thân nếm qua nhiều mỹ vị thế gian, vẫn là cảm thấy… cục đắng mà ngày trước ăn qua vẫn là hương vị ngon nhất.



- Một câu nói này, làm cho chúng ta nhớ lại những gian nan những chán nản năm đó.

Tương Thương Đồ Dương vẻ mặt cảm khái nói:

- Hồi tưởng lại quá trình trở nên giàu sang trong mấy năm ấy, những mưa gió những đắng cay ngọt bùi trải qua trong đó, có thể mạnh hơn gấp trăm lần so với cả ngày ăn chơi đàng điếm rồi.



- Chúng ta mấy năm nay cũng chơi đủ rồi, chán đến chết, thật sự không muốn tiếp tục như vậy nữa.

Lý Giản ha hả nói:

- Liền hợp lại cùng đến kinh thành, xem xem có thể kiếm cho mình một mảnh trời hay không.



- Tốt!

Trần Khác nâng chén rượu lên nói:

- Hãy uống cạn vì chí lớn của tất cả chư vị!



Uống hết một ly, Trần Khác đặt chung rượu xuống, từ từ cười nói:

- Muốn nói tới sớm, không bằng tới đúng dịp, các vị đang gặp được cơ hội tốt ngàn năm khó gặp.



- Cơ hội gì?

Mọi người rất rõ ràng Trần Khác chưa từng buông lời nói dối, nhất thời kích động nói:

- Mau mau nói đi!



Trần Khác kể lại sự tình êm tai ở Thập Tam Hành Phố cho mọi người. Ai nấy nghe thấy cũng đều trầm trồ khen ngợi:

- Chuyện tốt như vậy, chúng ta nên mỗi người mua một mảnh đất!



- Đúng thế, ta nghe nói, thành Biện Lương là nơi phồn hoa, có tiền cũng khó mua đất ở đây.

Lý Giản nói:

- Nếu chúng ta bỏ qua cơ hội lần này, chỉ sợ lần sau sẽ không còn.



- Việc mua đất là khẳng định rồi. Nhưng việc này thì liên quan gì tơi việc kinh doanh mà sư phụ nói.

Thái Truyền Phú hỏi.



- Ngu ngốc, ý của Tam Lang là, chúng ta mua thêm đất, về sau có thể xây nhà ở, mang bán cho người khác. Tiền lãi có phải tăng nhiều hay không?

Lý Giản cười nói. Từ “Lang” ở đời Tống, dùng để tôn xưng người thanh niên, chứ không có ý Lý Giản cậy già lên mặt.



- Không đúng, không đúng.

Đồ Dương nói:


- Bọn họ mua đất thì phải xây nhà? Trang trí? Xây hoa viên?.

Trần Khác cười nói:

- Nếu bọn họ thấy hàng xóm xung quanh đều là nhà giàu, thì không thể thua chị kém em. Tất nhiên sẽ chi thêm tiền trang hoàng thêm. Vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền đây?



- Sợ là phải thêm một ngàn vạn quan, có khi nhiều hơn.

Mấy người này đều sở hữu tòa nhà lớn, tiêu tiền như nước. Nên việc này rất tường tận.



- Vậy coi như ít nhất phải hai ngàn vạn quan.

Trần Khác thản niên nói:

- Vậy thì tiền bọn họ sẽ lấy ở đâu ra? Chẳng nhẽ đào từ dưới đất lên?



- Quan tâm tới vấn đề đó làm gì?

Lý Giản đĩnh đạc hỏi.



- Ngu ngốc. Ba điểm mà Tam Lang vừa nói qua chính là nằm ở chỗ này.

Tiền Thăng lập tức hiểu ra:

- Bọn họ cần là tiền nhưng kiếm không ra tiền, cái không ngờ tớ đó là làm thế nào để kiếm tiền.



- Nói rất đúng.

Trần Khác vỗ tay cười nói:

- Việc chúng ta phải làm, đó chính là cho vay tiền.



- Hóa ra là làm trường sinh tiền!

Đồ Dương cũng đã hiểu ra. Cho vay tiền vốn được gọi là ‘Trường sinh tiền’. Bởi vì tiền vốn sẽ không mất, mà liên tục sinh ra lãi, nên mới được gọi cái tên này.



- Vậy thì phải mở chất khố sao?

Mọi người đều hiểu ra. Cái gọi là chất khố, chính là của hàng, thông qua hình thức cầm đồ. Thông qua việc cầm đồ, có thể cho người khác vay nợ. Việc này vốn ở thời Nam Bắc triều, đến triều Tống thì đã rất thịnh hành.



- Ở thành Biện Kinh có rất nhiều hiệu cầm đồ lâu năm. Chỉ sợ cạnh tranh sẽ khốc liệt.

Đồ Dương hạ giọng nói.



- Đúng vậy, trong thành Biện Kinh có hơn ba trăm tiệm cầm đồ, nhưng phần lớn đều là quán nhỏ, vốn liếng chưa đủ một trăm ngàn quan. Cho dù là Đại Tướng Quốc Tự lớn như vậy, nhanh nhất cũng chỉ có thể xuất ra trăm vạn quan tiền cho vay.

Trần Khác bình tĩnh nói:

- Cho nên vẫn có một lỗ hổng về tài chính, chỉ chờ chúng ta bổ khuyết. Hiện tại, nếu chúng ta tiến vào ngành này, sẽ được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh. Hơn nữa càng có thể phát triển lớn mạnh.