Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 5231230 : Đại hội mãi phác

Ngày đăng: 01:24 20/04/20


-Lần sau, lần sau…

Viên Duyên tức tới phát run, mặt đen xì, hơn nửa ngày sau mới hung hăng gật đầu nói:

-Tốt, ta gọi người đến kiểm!

Lão liền bảo tiểu sa di đi gọi thủ hạ của mình đến.



-Còn phảir phái tới hai trăm chiếc xe.

Lý Đạt tốt bụng nhắc nhở:

-Tìm hòa thượng cường tráng tới kéo.



-Hả?

Viên Duyên kinh ngạc hỏi:

-Các ngươi không đưa đến tận nơi sao?



-Không đưa.



-Đây là luật lệ, hiểu không?

Viên Duyên nổi đóa lên nói:

-Ngay cả quy củ cũng không hiểu, còn mở kho làm cái gì!

Nhiều năm tu hành của Viên Duyên bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, lão thực hối hận đã đi chuyến này.



-Chúng ta không mở kho, mà là mở tiền trang.

Lý Đạt cười lạnh nói:

-Chúng ta có quy tắc riêng của chúng ta. Khách ra đến cửa là chúng ta không chịu trách nhiệm nữa!



-Hoang đường!

Viên Duyên cả giận nói:

-Vì sao không nói sớm?



-Cái này có gì phải nói. Đưa hàng giúp ngươi, đó là tình cảm.

Lý Đạt cười lạnh nói:

-Không đưa hàng cho ngươi, thì ngươi phải tự mình làm.

Lý Đạt lại cười rạng rỡ nói:

-Hơn nữa, thành Biên Kinh ngay cạnh Càn Khôn, ngươi còn sợ có kẻ xấu cướp mất sao?



-Ngươi xem bên ngoài người chật như nêm cối.

Cơn tức của Viên Duyên càng lúc càng lớn, nói:

-Ai dám đẩy xe tiền đi giữa phố lúc này.



-Vậy thì chờ vắng người thì chuyển.

Lý Đạt rõ ràng vui sướng khi người khác gặp họa, nói:

-Còn có thể nhờ quan sai phủ Khai Phong bảo hộ.



-Vậy phải nhờ Long Đồ nhà chúng ta.

Thủ lĩnh bộ đầu nghe vậy cười cười nói:

-Chỉ có điều chúng ta rất bận rộn, chưa chắc đã giúp được.



- …

Viên Duyên giận quá, trực tiếp lăn ra bất tỉnh tại chỗ, tên đồ đệ của lão vội vàng ấn huyệt Nhân Trung, lại bạt tai lão vài cái, khó khăn lắm mới gọi được sư phụ tỉnh dậy. Chỉ thấy lúc này, đôi môi của Đại Hòa thượng trở nên run rẩy, mặt mày u oán nhìn chằm chằm vào núi tiền này. Lão đã nghĩ tới đủ loại mưu kế mà có khả năng đối phương sẽ dùng, chỉ có loại phương pháp ngu ngốc nhất này thì lão lại không nghĩ đến – Dùng núi tiền đồng đè chết người ta.


Hôm nay trên lầu không tiếp thực khách, chỉ cho khách có thiệp mời đi vào. Thiệp mời này do phủ Khai Phong phát ra, bất kỳ ai muốn tham gia đại hội hôm nay cũng phải mua từ hôm trước, đến phủ Khai Phong đăng ký, sau khi nộp mười ngàn quan tiền thế chấp mới có được một tấm thẻ đồng chỉ to hơn bàn tay một chút, trên đó dùng sơn hồng viết một con số, đoán chừng là số thứ tự.



Khách nhân cầm theo tấm thẻ này tiến vào lầu phía Tây…



Dựa theo kế hoạch, buổi sáng là mãi phác đoạn đường sở hữu của quốc gia rộng hai ngàn bốn trăm mẫu, buổi chiều là chiêu mua nhận thầu bất động sản trên năm ngàn mẫu đất. Mặc dù thứ tự sắp xếp như vậy là hơi ngược một chút, nhưng Trần Khác đề nghị lão Bao như vậy để có thể xoa dịu oán khí cho những người giàu có.



Trần Khác cũng đi tới đại hội, nhưng trong tay hắn không có thẻ bài, chỉ thuần túy là đi theo mấy người Truyền Phú để xem náo nhiệt mà thôi.



Quan phủ các cấp của Triều đình, hàng năm cử hành Đại hội Mãi Phác không dưới một ngàn lần, đã tích lũy được kinh nghiệm phong phú từ lâu. Từ bố trí đại hội cho tới quy trình bán đấu giá, đến người chủ trì đại hội, tất cả đều cố gắng xây dựng ra một cảm giác tôn quý và quý hiếm. Từ đó có thể khiến cho người tham gia đấu giá nhiều hơn, nâng cao giá trị vật phẩm lên tận trời.



Giống như vậy, đại hội lần này do Tam Ti và Khai Phong Phủ cùng chủ trì, làm ra đại hội có quy cách cao nhất, tự nhiên vật đấu giá đã tốt còn được tốt hơn. Không cần nói tới cái gì khác, chỉ riêng việc mời danh kỹ tới đại hội để cổ động trợ hứng thôi cũng đã mời tới đủ các hoa khôi hàng đầu hoặc những người đứng đầu trong Bình Hoa Bảng. Về phần người phục vụ, người tiếp khách, an bài cho khách, cũng khoảng hơn hai trăm người.



Những “Oanh oanh yến yến” này, thật sự là phong cảnh mang cảnh đẹp ý vui nhất trong niên đại phồn hoa như gấm này. Dường như so với những nữ tử bình thường ở thời đại này thì các danh kỹ tại nơi đây trông càng sinh động hơn, khiến cho khung cảnh càng trở nên vui vẻ, nhộn nhịp hơn. Kỳ thực thì các nàng trước khi xuất hiện nơi đây đã chuẩn bị cẩn thận, tỉ mỉ từ trước, một cái nhăn mày, một nụ cười, một lời nói, dáng đi lại, đứng ngồi, yêu thích giận dữ đều đã được thay đổi trở thành nghệ thuật.



Các nàng đều xinh đẹp tuyệt trần, mị thái như xuân, làm cho người ta không thể không rung động trong lòng. Từng đôi mắt sáng chớp chớp, phong tư ẻo lả, lại khơi lên dục vọng của con người. Những nụ cười tươi lộ ra má lúm đồng tiền giữa khuôn mặt xinh đẹp càng làm các nàng thể hiện ra trạng thái đáng yêu, vô cùng quyến rũ. Có những nàng tiếp chuyện, đàm luận với tân khách trong phòng, vang lên những lời nói thân mật. Chẳng sợ ngươi đã là lão già lúc lâm trận với phấn hồng, hay lão Soái trong quân, lúc này huyết mạch đều trở nên căng phồng, hơi thở trở nên khó khăn, dường như đã quên mất bản thân mình có bao nhiêu phân lượng.



Mỗi lần quan phủ có hoạt động gì, từ trước tới nay đều mời kỹ nữ đến để trợ hứng, nhưng tới nhiều và đầy đủ như lần này thì cũng rất hiếm thấy. Có thể thấy được lần đấu giá này được Triều đình chú ý, chuẩn bị rất kỹ.



Còn một thời gian nữa mới bắt đầu đấu giá, Trần Khác và Truyền Phú ngồi ở một gian ở trên lầu ba nói chuyện. Gian phòng này có ba mặt đều là cửa sổ được điêu khắc hoa văn tinh xảo, mặt còn lại là một chiếc rèm cửa mỏng, hiện giờ chiếc rèm này đang được buông xuống, người đứng ở phía đối diện không thể thấy rõ được tình hình bên trong phòng, có thể bảo mật rất tốt cho khách nhân bên trong phòng.



Những khách nhân xuất hiện ở đây ngày hôm nay, đều là những người giàu có. Phàn Lầu tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Họ cung cấp miễn phí các loại hoa quả tươi ngon, điểm tâm mứt hoa quả, đồ sấy khô… Mặc dù là đồ miễn phí nhưng cũng được đầu bếp chế tác tỉ mỉ, làm cho các khách quý đều cảm nhận được sự thành tâm của Phàn Lầu.



Phàn Lầu đúng là Phàn Lầu, mỗi một chi tiết đều được làm đến tận cùng, khiến cho Truyền Phú lại một lần nữa cảm thấy áp lực đè lên như núi lớn.



Những người ngồi nói chuyện ở bên cạnh bàn, bên người đều có một kỹ nữ dịu dàng hầu hạ, những kỹ nữ này đều là những nữ tử hiểu biết, tao nhã. Dù cho những người như Lý đại quan nhân luôn luôn phong lưu, lúc này vẫn cảm thấy được tôn sùng mà vui.



- Các cô nương ở Biện Kinh đúng là không giống với Thành Đô chúng ta.

Lý Giản cảm khái nói:

- Làm sao lại có cảm giác giống như ngồi cùng một chỗ với tiểu thư khuê các.



- Nghỉ ngơi một chút đi ca ca, đừng làm cho Tích Tích cô nương chê cười.

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng lên như mặt trời của y vì được vị tiểu thư bên cạnh dâng mật ngọt vào tai, Trần Khác cười nói:

- Nhìn huynh giống như một tên sơ ca kìa, tay chân cứng đơ lại thế kia.



Người bên cạnh được gọi là Tích Tích chính là kỹ nữ, nàng vội vàng mềm giọng thỉnh tội, nói:

- Đại quan nhân thứ tội, đó là do nô gia giả bộ thôi.

Điều này làm cho mọi người đều cười nhẹ. Nơi này đúng là không thích hợp với sự ồn ào.



- Hắc, đời này ta tôn kính nhất là người có học.

Lý Giản cười nói:

- Vừa rồi Tích Tích cô nương ngâm bài thơ kia, thực sự là con mẹ nó dễ nghe… Đời người không biết rằng lúc nào mới được gặp, khi nào mùa thu cây cối mọc khắp Hoa Sơn. Thật sự là rất đẹp, ngay cả người quê mùa như ta mà cũng cảm thấy dễ nghe.



- Đáng tiếc là câu từ tốt như vậy nhưng nô gia lại không biết hát.

Tích Tích tiếc hận nói:

- Vốn tưởng rằng câu từ đó không thể hát được, nhưng cách đây mấy ngày được nghe Đỗ tỷ tỷ hát, tựa như tiếng tiên nữ, lúc này mới biết được là câu từ này không phải không thể hát, là do chúng ta không biết hát mà thôi.