Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 5236240 : Răng vàng

Ngày đăng: 01:24 20/04/20


Thương nhân bên ngoài trước khi vào kinh có thể đến Tiện Tiền Vụ để lưu giữ khoản tiền mặt lớn, sau đó Tiện Tiền Vụ sẽ xuất ra một tờ phiếu khoán phân thành hai nửa, một nửa do người gửi tiền cất giữ, nửa kia thì gửi cho Tiện Tiền Vụ ở nơi muốn đến thông qua trạm chuyển giao của nhà nước.



Thương nhân khi đạt được mục tiêu thì có thể cầm lấy một nửa tờ phiếu khoán đó tới Tiện Tiền Vụ ở nơi muốn đến, sau khi đối chiếu phiếu khoán, kiểm tra ký hiệu bí mật, ám hiệu thì có thể rút tiền. Điểm lợi của phương pháp này nhìn là có thể thấy ngay, không chỉ tiện lợi mà còn tránh được nguy hiểm, vì thế mà tự nhiên nó nhận được sự hoan nghênh của những thương nhân.



Chỉ là bởi vì Tiện Tiền Vụ mỗi lần giao nhận trước tiên đều phải rút tiền, sau đó chuyển tồn, lại còn phải nộp phí thủ tục không nhỏ hai lần, hơn nữa có rất nhiều hạn chế và bất lợi nên mới không tín dụng tiền tệ hóa.



Chỉ có điều giàu có vào loại bậc nhất như Chu Đại Lang kia thì những phiền phức nhỏ nhặt này tất có thuộc hạ của y xử lý hết, bản thân y chỉ cần ngồi đó mà hưởng thụ những lợi ích và sự tôn quý mà phương pháp này mang lại là được rồi.



Ngoài ra bởi vì Trần Khác có quan hệ tốt với Bao Chửng, nên cuộc đấu giá hôm nay quan phủ cũng thừa nhận ngân phiếu của hiệu tiền Biện kinh, hoặc có thể nói là phiếu gửi tiền....

Chu Đại Lang đã mua sạch đạn dược, nhưng ở bên kia lại hét giá lên “hai trăm sáu mươi nghìn quan”!



- Nhất định phải đánh bại bọn người Liêu mới được!

Y hung hăng cầm lấy bản hợp đồng đặt trên bàn, rồi ký tên vào tấm khế ước “vay trước trả sau”, sau đó quay qua đám tùy tùng nói:

- Tăng giá!

Mảnh đất này theo như giá thế chấp cho phép là một trăm tám mươi nghìn quan tiền, thật là không tin bốn trăm ba mươi nghìn quan cũng không thể giữ lại được!



Bạch Dịch Cư ban đầu cũng không nói gì, dù sao thì nhiệm vụ của quản lý là để khách hàng vay nhiều.



Tuy nhiên khi giá đã vượt qua mức ba trăm hai mươi nghìn quan thì tiểu Bạch cũng không thể chịu được nữa, bắt đầu khuyên Chu Đại Lang từ bỏ nó:

- Tiêu phí mười triệu tiền chỉ để hả cơn giận thật không phải là hành vi của người có lý trí, vẫn còn tới hai mảnh đất tốt nữa mà, hay là chúng ta bỏ qua mảnh đất này đi.



- Nhảm nhí.

Khuôn mặt Chu Đại Lang kéo dài như quả mướp vậy, y tức giận nói:

- Người Liêu ức hiếp người quá đáng, nếu ta nhẫn nhịn chúng thì chẳng phải là nỗi nhục của đất nước sao!



- Sao có thể là nỗi nhục của đất nước chứ?

Bạch Dịch Cư khuyên:

- Lần này bọn chúng là muốn quyên một trăm triệu tiền cho đại Tống!



- ...

Chu Đại Lang lúc này mới tái mặt, nhìn Bạch Dịch Cư nói:

- Tiểu Bạch, người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp các người không hiểu được tâm tình của người Hán chúng ta. Địch nguyên soái nói rất hay: “nhục Thiền Uyên, vẫn chưa tắt, thần tử hận, tuyết khi nào”. Thua ai thì thua chứ không thể thua trong tay người Liêu, chúng ta không thèm những đồng tiền dơ bẩn của bọn chúng!



Thấy thái độ của y rất kiên quyết, tiểu Bạch chỉ đành ngậm miệng.



Tuy nhiên sau khi tăng giá lên tới sáu mươi nghìn quan tiền thì tiểu Bạch không thể không áp dụng những thủ đoạn mạnh mẽ. Bạch Dịch Cư nghiêm mặt nói với y:

- Hiện nay hiệu tiền cho rằng Đại Lang tạm thời mất đi lý trí phán đoán, nếu tiếp tục như thế thì hai bên sẽ sinh ra ảnh hưởng tiêu cực. Căn cứ vào quy định tương quan điều khoản thứ mười sáu, phần khế ước này trở thành phế thải.

Nói xong tiểu Bạch liền cầm lấy bút, viết một dấu gạch chéo cực lớn vào tờ hợp đồng.



- Ngươi dám!

Chu Đại Lang giận không kiềm nổi, đấm một phát vào má Bạch Dịch Cư, quát mắng:

- Người là cái thá gì mà dám quản việc của lão gia ta!



- Ba trăm chín mươi nghìn, còn tăng hay không?

Mai Nghiêu Thần ở bên ngoài trực tiếp hét lên với bọn họ.



- Thêm!

Chu Đại Lang nghiến răng nghiến lợi, tùy tùng liền giơ tấm bảng.



- Hiệu tiền sẽ không cho ngài vay thêm nữa...

Bạch Dịch Cư nhổ ra hai cái răng, chật vật đứng lên.



- Ngươi dám!

Chu Đại Lang mang bộ dạng ăn thịt người.



- Đại Lang, chúng tôi phải chịu trách nhiệm với khách hàng.



Bạch dịch Cư cười khổ nói:

- Cũng chính là chịu trách nhiệm với ngài.



- Nói láo!

Lại một quyền tung ra, đánh mặt tiểu Bạch sưng húp.



Tuy nhiên trong lúc này thì Chu Đại Lang cũng không thể kiếm tiền ở đâu ra nên đành từ bỏ.



- Ba trăm chín mươi nghìn quan lần một!

Hồi lâu sau, Mai Nghiêu Thần cũng không đợi Chu Đại Lang tăng giá nữa, đành chậm rãi nói:

- Ba trăm chín mươi nghìn lần hai....



Đúng lúc này thì Hàn Kỳ đứng lên ngăn cản lão, Hàn tướng công nhìn tất cả mọi người, giọng khàn khàn nói:
- Người anh em này của ta có thể bán chạy nhất đấy, nàng mà vào góp vui thì chỉ có thể tự chuốc khổ thôi.



Cố Tích Tích cắn nhẹ môi dưới nhìn Lý Giản nói:

- Đại quan nhân nói rất đúng, Tích Tích hôm nay thật là không phải.



Nhìn thấy nàng như muốn khóc, Lý Giản cười nói:

- Không có gì, không nghe người anh em của ta nói sao, thật ra các nàng, trong đó có nàng bây giờ bám lấy hắn chỉ là do áp lực thi quá lớn, cũng giống như việc Cử Tử bái danh sư vậy, muốn có được thành tích tốt khi đi thi mà thôi. Điều này không có gì đáng trách hết....

Nói xong tự mình không ngừng tán thưởng, bà nó chứ, lão tử bao năm lăn lộn chốn thanh lâu đúng là không uổng phí, lại nói ra những lời ác độc như vậy.



Nhưng chị em lại hay trúng chiêu này. Cái nhìn của Cố Tích Tích dành cho Lý Giản tức thì thay đổi, nàng không nhìn sang bên của Trần Khác nữa.



- Ha ha ha..

Đồ Dương ở bên cạnh bị bộ dạng ra vẻ thâm trầm của Lý Giản chọc cho cười, nói với Cố Tích Tích:

- Cố tiểu thư, kỳ thực các nàng ngốc lắm, con đường tới Biện Lương có biết bao nhiêu đường, các nàng hà cớ phải chen chúc đi một đường?



- Sao, ngài cũng biết điền từ ư?

Cố Tích Tích và người chị em bên cạnh y đồng thanh hỏi.



- Ta biết làm tương ngọt.

Đồ Dương lặng lẽ cười, chúng nữ coi thường thì lại nghe y nói:

- Tuy nhiên ta cùng với Tam Lang là chỗ anh em thân thiết mười mấy năm nay, nếu chúng tôi chịu mở miệng nói thì hắn nhất định sẽ không tiện từ chối...

Chúng nữ giật mình, chất lượng phục vụ liền nâng lên một tấc tới thẳng Thiên Thượng Nhân Gian, đến cả cái mùi tương trên người lão Đổ hình như cũng biến thành mùi hương cực kỳ thuần khiết.



- Nhìn xem, các tiểu nương này thật thực tế.

Trần Khác cũng lớn tiếng cười ha ha, nói với Khởi Mị Nhi:

- Ta ra ngoài một chuyến.



Khởi Mị Nhi đã sớm trông thấy Tiền Thăng trước cửa, liền gật đầu nói:

- Thiếp lột vỏ cua cho công tử.







Cả lầu đều là người, Trần Khác và Tiền Thăng cũng không có chỗ nào để trốn, liền tìm lấy một góc nhỏ thì thầm với nhau.



- Chùa Tướng Quốc, Thiên Hà đang ra giá một trăm nghìn quan trở lên, lợi tức hàng tháng là một phân tư . Những thứ bậc khác đều kém ta 1 li (0.1%), có số ít còn nhỏ hơn hơn, ví dụ như là Tài Đạt, Nhật Long Hưng, thậm chí mở lợi tức hàng tháng đến một phân hai hay một phân một. Tôi thấy nó cách lợi tức hàng tháng một phân không còn bao xa.

Tiền Thăng có chút lo lắng nói:

- Chúng ta có theo hay không?



- Theo cái đầu ngươi ấy.

Trần Khác nhìn trong hành lang. Những đương sự chất kho mặc áo đen kia ai nấy đều viết trên mặt câu “tôi có tiền, mau mau đến lấy”! Tất cả những người cho vay trong thành Biện Kinh đều chạy đến một nơi, cầm lấy tiền rồi cầu xin nhét vào tay người đến... Cảnh tượng này chưa từng có từ trước tới nay, sau này thì cũng rất có khả năng sẽ không xuất hiện lần thứ hai.



- Cho vay nặng lãi thì cũng phải nói tới đạo đức nghề nghiệp chứ, lợi tức giảm dưới bốn phân thì nên xem lại bản thân mình rồi. Mà ở đây lợi tức là một phân hai nữa, thật là không còn gì để nói!

Trần Khác tỏ chút vẻ vui mừng trên nỗi đau khổ của người khác:

- Những khách hàng trước kia khổ sở cầu xin bọn họ giảm xuống một li đều không được thì làm sao có thể kham nổi? Bọn họ còn không đến làm phiền khách hàng hay sao?



- Vậy ý của ngài là, chúng ta không hạ xuống?



- Khách hàng trước tiên sẽ không hài lòng.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Chúng ta còn phải để ý tới dư luận, sự đánh giá rất quan trọng.



- Không được thì đồng loạt hạ xuống à?



- Vậy thì cũng không cần thiết, chúng ta lấy bất biến ứng vạn biến.

Trần Khác thản nhiên nói:

- Những người cùng ngành đó thấy chúng ta nuốt chửng quét sạch mọi thứ thì cũng đã rối loạn một phần rồi. Họ cứ nghĩ không để cho chúng ta độc chiếm nó, mặc kệ có thể tiêu hóa nó nổi hay không, trước tiên họ cứ nuốt lấy rồi tính sau, không hề nghĩ rằng ăn vào thì có bị đau bụng không.



- Vậy để mặc cho bọn chúng ăn sao?



- Bọn họ có thể ăn được bao nhiêu?

Trần Khác cười lạnh nói:

- Những hợp đồng cho vay của chúng ta đều là hợp đồng phạt tiền, chính là đề phòng trường hợp này.

Trước kia ăn rồi thì sẽ không nôn ra được nữa. Còn về buổi bán đất chiều nay, mỗi một mảnh đất bao nhiêu tiền thì đã xác định số lượng rồi, cho nên khách hàng ai nấy đều chuẩn bị sẵn một khoản, trong đó có một bộ phận lớn chính là vay từ hiệu tiền Biện Kinh.

- Lượng vay buổi chiều tất nhiên không bằng một nửa buổi sáng, vậy để cho bọn họ đem nồi cơm sống này ăn vào bụng, rồi để cho nó quấy bụng đi.



Tiền Thăng rất nhanh chóng hạ lệnh, hiệu tiền Biện Kinh trước kia có nổi trội đến đâu thì trong cảnh hỗn loạn ấy vẫn duy trì sự im lặng.



Điều khiến Trần Khác và Tiền Thăng thấy cảm động đó chính là cho dù lợi suất không giảm xuống, nhưng số lượng khách hàng đã ký hợp đồng mua nhà chiều nay theo phương pháp “vay trước trả sau” vẫn dẫn đầu rất xa so với những người cùng ngành nghề. Có thể thấy sự phụng sự trước đó của nhóm kinh tế không uổng phí. Đại bộ phận khách hành không quan tâm tới khác biệt về lợi tức trong một tháng là bao nhiêu, mà điều mà bọn họ quan tâm chính là một thứ khác của hiệu tiền – tính chuyên nghiệp!