Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 5248250 : Quần hiền tề tựu
Ngày đăng: 01:24 20/04/20
Nhưng ngược lại, điều này càng làm gia tăng mị lực của y, các nhóm sĩ phu lấy việc không thể kết giao với Vương An Thạch là sự đáng tiếc lớn nhất… Những người thông thường cũng cho rằng nếu đã là cao nhân thì đương nhiên không thể lấy tiêu chuẩn của người thường để yêu cầu y làm theo.
Thế nhưng, Âu Dương Phát cũng không hiểu, bỏ chút công sức để tự chải đầu, thay y phục thì sẽ làm trễ nải việc làm thánh hiền sao? Nhưng y làm sao dám bất kính với vị Vương đại nhân hiền danh này, nhanh chóng mời Vương An Thạch vào trong.
- Giới Phủ!
Vương An Thạch vừa vào thì Âu Dương Tu đã trông thấy y, vui vẻ đứng lên nghênh đón, nói:
- Ta biết ngài nhất định sẽ đến!
Nói xong, lớn tiếng giới thiệu với mọi người:
- Đây chính là Vương An Thạch đại danh đỉnh đỉnh!
Rồi hiện lên vẻ mặt đắc ý.
Vẻ mặt của khách khứa đầy ngưỡng mộ, cảm thán nói:
- Cũng là mặt mũi của Âu Dương công…
Thì ra từ khi Vương An Thạch nổi danh, đã không thích tụ tập với mọi người, không tham gia tiệc tùng, ngay cả yến tiệc công vụ cũng đưa đẩy từ chối, huống hồ là loại tiệc tư thế này. Kết quả là Vương An Thạch đến kinh thành hơn nửa năm, trừ những lúc qua lại xử lí công vụ với y, đa số mọi người đều chỉ nghe danh chứ không thấy được người.
- Không phải là mặt mũi của lão phu.
Âu Dương Tu cười, vuốt chòm râu nói:
- Giới Phủ và Tử Cố là bạn tốt đồng hương, không thể không để cho nó mặt mũi.
Mọi người liền theo đó mà nhiệt tình hỏi thăm Vương An Thạch.
Mai Nghiêu Thần không chê Vương An Thạch có mùi, cứ kéo cánh tay y, lắp bắp nói với Âu Dương Tu:
-Túy ông, có lớp anh tài như Giới... Giới Phủ, chúng ... chúng ta có thể nhắm mắt xuôi tay rồi…
Ông ta nói chuyện hơi bị líu lưỡi, thì ra là uống say rồi.
Sao vẫn chưa khai tiệc mà lão tiên sinh này đã say rồi? Bởi vì ông ấy nhìn thấy mấy vò rượu mà Trần Khác mang đến, nhớ đến lời Âu Dương Phát, quả thật hiếu kì đến mức không thể nhịn được, bèn kêu hắn khui một vò ra nếm thử. Với quan hệ của Mai Nghiêu Thần và Âu Dương Tu, đương nhiên hoàn toàn có thể coi Trần Khác là tiểu bối mà sai khiến.
- Không phải là tiếc không cho thúc uống.
Trần Khác cười nói:
- Mà do rượu này quá mạnh, bụng trống không thể uống được.
- Ngươi coi thường thúc thúc rồi.
Mai Nghiêu Thần lặng lẽ cười nói:
- Năm đó, ta có thể so rượu được với tửu quốc tể tướng – Thạch Mạn Khanh. Từ trước đến giờ ta đều uống rượu thay nước, ngươi đã nghe ai nói bụng rỗng không thể uống nước chưa.
Lời nói khôi hài của ông ta làm cho mọi người cười rộ lên.
Không nói được ông ta, Trần Khác đành bảo người mang chung trà đến, lấy một vò rượu, bỏ đi lớp đậy bên trên, tức thì, cả phòng đều nồng nặc mùi rượu.
Mọi người đều hiếu kì lại gần xem Trần Khác rót đầy chung rượu. Chỉ thấy rượu đó không màu, trong vắt như nước, hoàn toàn không giống với thứ rượu uống thường ngày.
- Nhìn giống như nước, nhưng mùi rượu thật là nồng.
Mọi người vừa bình luận, vừa đốc thúc Mai Nghiêu Thần nếm thử.
Mai Nghiêu Thần mê rượu, sớm đã thấy cái mình yêu thích mà thèm, bưng lên ngửi một cái, sau đó mang theo vẻ mặt say mê nói:
- Mùi vị thật nồng.
Rồi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Đây là thói quen uống rượu của ma men thời Tống, chỉ cần nghĩ đến đời sau uống bia thế nào thì biết.
Trần Khác chưa kịp ngăn lại.
Huynh đệ Trần gia, Tăng gia, Tô gia phùng mang trợn mắt nhìn chằm chằm. Chỉ thấy sắc mặt của Mai Nghiêu Thần lập tức trắng, rồi chuyển sang đỏ. Ông ta siết cổ họng thật chặt, cổ trương lên đến mức ngã nhào về phía sau…..
Ngay lúc mọi người cảm thấy nên gọi đại phu đến cổ của Mai Nghiêu Thần dần dần hồi phục như cũ, hai tay ôm lấy bụng, ợ một hơi dài đầy mùi rượu.
- Rượu này thế nào?
Mọi người vội hỏi.
Mai Nghiêu Thần nhìn bọn họ, rồi lại nhìn sang vò rượu. Đột nhiên khóc rống lên, nói:
- Mạn Khanh, Mạn Khanh, ngươi chết sớm quá!
Nếu như ai không rõ chuyện, nhất định bị dọa cho phát sợ. Mọi người đều tự nhủ trong lòng, rượu này có thể làm cho người ta hóa điên, mất hết tâm trí hay sao?
Nhưng mọi người đều biết, đây là sự đánh giá cao nhất đối với rượu này.
Mạn Khanh chính là Thạch Mạn Khanh mà Mai Nghiêu Thần vừa nãy nói, tên gọi là Thạch Diên Niên, là bằng hữu tốt nhất của Mai Nghiêu Thần và Âu Dương Tu. Người này cử chỉ quang minh lỗi lạc, tài hoa vô cùng, là đại sĩ phu thuộc học thuyết Ngụy Tấn của Đại Tống triều. Lúc ông ta còn sống, người ta xưng ông ta cùng với Âu Dương Tu và Đỗ Mặc là tam hào… Âu Dương Tu là văn hào, Đỗ Mặc là ca hào, ông ta là tửu hào.
‘Tửu hào’ thì đương nhiên tửu lượng phải hơn người. Ông ta đã từng cùng với một người bằng hữu gọi là Lưu Tiềm, đến Vương Thị tửu lầu ở Biện Kinh, không nói câu nào, ngồi xuống bóc một vò rượu uống hết, lại mở tiếp một vò, uống nguyên cả ngày. Uống hết rượu của tửu lầu đó rồi thì trời đã tối, hai người chắp tay bái biệt, cũng không cần người đỡ, giống như người không có việc gì vậy… Còn sau khi về đến nhà thế nào thì cũng không thể nào biết được.
Câu chuyện này chẳng những cho thấy tửu lượng của Thạch Mạn Khanh rất lớn, còn nói rõ được vấn đề, rượu của thời đại này quả thật quá tệ. Đây là bởi vì vẫn chưa áp dụng được kĩ thuật chưng cất rượu. Dùng lương thực để ủ ra rượu thì tạp chất quá nhiều, hàm lượng tinh chất rượu quá thấp.
Cho nên, ở thời đại này, trước khi uống rượu phải dùng cái rây có lót vải bố lọc qua mới uống được. Bước đó gọi là si (cái rây) tửu. Vì vậy Võ Tòng mới có thể uống liền mười tám chén…
Trần Khác đương nhiên biết, loại rượu có nồng độ thấp sau khi trải qua chưng cất có thể trở thành rượu có nồng độ cao. Nhưng trước giờ hắn chưa từng nhắc đến… Bởi vì thị trường đất Thục có hạn, phát minh ra rượu trắng thì sẽ chiếm mất thị phần của Hoàng Kiều tửu, phí sức như thế để làm gì?
Lúc hắn đang trị thương cho Liễu Nguyệt Nga, mới ý thức được rượu trắng không chỉ là rượu, mà cồn còn có thể cứu mạng, vì vậy hắn mới quyết tâm đưa ra chủ ý này. Nhưng hắn không có kinh nghiệm, chỉ là trong lúc đọc sách về y học ở kiếp trước, nhớ lại “bản thảo cương mục” có nói ‘Cất rượu không phải là việc đã có từ xưa mà chỉ mới có từ đời Nguyên. Phương pháp chưng cất là nấu hỗn hợp rượu cho hơi bốc lên rồi làm lạnh để ngưng đọng thành thể lỏng’, hắn bèn dựa vào cách này để tìm tòi một thời gian.
- Thì ra là thế…
Âu Dương Tu gật đầu, đột nhiên ha ha cười lớn, nói:
- Hôm nay thay đổi quy củ một chút.
Nói xong liền đích thân bưng ly rượu lên, muốn Vương An Thạch nhất định phải uống.
- Tại hạ không thể.
Dưới ánh mắt của mọi người, Vương An Thạch kiên quyết lắc đầu nói:
- Hôm nay, không uống.
Nói xong, y đưa tay tiếp lấy ly rượu rồi để lại lên mặt bàn.
Cũng không đưa ra lí do gì mà nói không uống liền không uống.
Ánh mắt của mọi người trong chốc lát trở nên không vui, cảm thấy người này thật sự không nể mặt chút nào.
Tô Tuân không chịu nổi nữa, khẽ kéo vạt áo của Vương An Thạch, nhỏ tiếng nói:
- Cho túy ông chút mặt mũi.
Vương An Thạch vẫn không nhúc nhích, không để ý đến ông ta, làm cho lão Tô cảm thấy không vui.
Âu Dương Tu cũng vô cùng lúng túng, cũng may là tính tình ông ta rộng rãi, tự mình cười xòa nói:
- Được rồi, đàn ông nên cứng rắn như thế, nhớ khi ta còn thuở niên thiếu, cũng có tính cách như vậy. Cho dù có kề dao lên cổ ngươi, ngươi cũng không thay đổi.
Mọi người lập tức cùng nhau khen ngợi, bỏ qua sự lúng túng trước đó.
Âu Dương Tu là người thực sự rộng lượng chứ không hề giả vờ. Ông chẳng những không vì chuyện đó mà lạnh nhạt với Vương An Thạch, ngược lại còn ngồi cạnh Vương An Thạch và Tô Tuân, dặn dò ca kỹ:
-Xướng một vài điệu khúc vui vẻ đi.
Rồi ông lại nói với mọi người:
- Tất cả cứ thoải mái no say!
Âu Dương Tu khi còn trẻ là một người phong lưu, ông không chỉ là một tay làm bài từ hay, ngay cả năng lực bình phẩm cùng thưởng thức ca kỹ cũng đứng nhất nhì. Vì vậy những gia kỹ mà ông dạy bảo thường ở độ tuổi mười hai, mười ba, ai cũng có giọng thanh và dáng vẻ ôn nhu động lòng người. Cái gọi là “Lolita (*) người người yêu, đại thúc trong lòng thích”, có những cô bé oanh ca yến vũ như thế hỏi sao bầu không khí không náo nhiệt cho được?
(*) Lolita: là một tiểu thuyết của Vladimir Vladimirovich Nabokov, nhân vật chính của tiểu thuyết tên Humbert Humbert, một người lớn tuổi có sự ám ảnh về tình dục với một cô gái mười hai tuổi tên Dolores Haze. "Lolita" đi vào văn hoá phổ thông như là một từ để mô tả cô gái trẻ phát triển sớm về giới tính.
Trong tiếng nhạc hoan hỉ, Âu Dương Tu khoác một tay lên vai Vương An Thạch, tay kia kéo Tô Tuân lại gần nói:
-Giới Vũ, ta giới thiệu cho ngươi một vị đại tài. Đây là Tô Minh Doãn (tên tự của Tô Tuân) đến từ đất Thục, các tác phẩm “Quyền thư”, “Luận hành”,… của y đều có ngôn biện hùng hồn, tinh thông kim cổ, tài hoa có thể sánh với Tô Tần thời xưa.
Đoạn ông cười ha hả:
- Thực ra cần gì ta khen? Minh Doãn lão đệ của hôm nay đã nổi danh khắp thành, Giới Phủ, chắc ngươi đã xem qua văn chương của y rồi phải không?
-Xem rồi.
Vương An Thạch gật đầu nói. Âu Dương Tu và Tô Tuân liền quay sang nhìn, chờ đợi Giới Phủ bình phẩm vài câu, nào ngờ vị lão huynh này không hề có ý nói tiếp.
Thấy hai người kia nhìn mình, Vương An Thạch không nỡ khiến Âu Dương công xấu hổ, lúc này ông mới “tiếc chữ như vàng” nói:
- Hành văn đậm ý cổ…
-Sau đó thì sao?
Môi dưới Âu Dương Tu trề ra, lúc này cằm đã muốn cắm xuống đất. Những người như Văn Ngạn Bác, Phú Bật, Hàn Kỳ đối với tài năng chính trị của Tô Tuân chỉ cười trừ. Ông rất yêu quý tài năng của Lão Tuyền, cực kỳ hy vọng có nhiều người nhìn nhận Tô Tuân.
Vương An Thạch lắc đầu, không có sau đó nữa…
Khuôn mặt cứng nhắc của Tô Tuân hiện tại hết sức khó coi, ông đang cố nén cơn giận, không kiềm chế phất tay áo bỏ đi.
-Khà khà…
Âu Dương Tu cũng thầm trách Vương An Thạch quá không khách khí rồi, đồ mắc dịch nhà ngươi nếu không nhìn nhận tư tưởng của người ta thì thôi, thuận miệng khen hai ba câu cũng sợ tổn thọ sao? Ông chỉ có thể hòa hoãn nói:
- Giới Phủ tiếc chữ như vàng, nhưng ý tứ trong một câu đó là nói căn phong của Lão Tuyền như thông xanh Hoa Sơn, ý cổ lẫm liệt, quả thật đáng quý. Hiện nay văn phong thế đạo quá hào nhoáng, toàn là những câu văn quái lạ tối nghĩa không đúng với tinh thần văn chương, còn trơ trẽn tự xưng là “thể Thái Học”! Nếu văn chương như Lão Tuyền đây xuất hiện nhiều một chút, ta không tin thể Thái Học có thể càn quấy lâu dài!
Nói rồi ông cầm tay hai người đặt lên nhau siết chặt lại, lòng đầy cảm xúc nói:
-Văn đàn hiện nay cần những kẻ sĩ có học lực khoáng đạt như Giới Phủ và Minh Doãn đến giúp ta một tay, quét sạch mọi yêu khí, trả lại sự trong sạch cho văn đàn!
Đoạn ông gằn giọng:
- Cũng là vì những người có thực tài mà tạo điều kiện cho họ phát huy!
Khuôn mặt chất phác của Vương An Thạch rốt cuộc cũng xúc động, gật đầu cứng rắn nói:
-Hôm nay ta đến đây cũng vì kính trọng Âu Dương công không màng dư luận mà cải cách văn phong!
Vương An Thạch nâng chén rượu lên nói:
- Tại hạ ngoại lệ kính chén rượu này, chỉ mong Âu Dương công có thể quét sạch thứ văn phong hiểm quái kia đi, vì triều đình chấn hưng phong khí!
Tô Tuân cũng nâng chén rượu, kích động nói:
- Nghĩa cử của Âu Dương công thực sự có thể trấn áp những cơn sóng suy đồi, ngăn chặn tà thuyết thiên cổ, giúp cho chính khí nhã văn được chắp cánh bay cao, xoa dịu lòng người!
Hai người cùng uống một hơi cạn sạch khiến Âu Dương Tu vô cùng thích thú, ông cất tiếng cười hào sảng.
Hai vị này rất thật tình, bình sinh không biết giả vờ, họ thực sự kính phục Âu Dương công, mong rằng cuộc vận động cổ văn của ông có thể thành công! Song điểm xuất phát của hai người lại khác nhau… Đối với Tô Lão Tuyền, ông cầu lấy công danh hai mươi năm nay lại vấp phải thể Thái Học quỷ quái, cho dù sau này không vào trường thi nữa, ông vẫn nguyện ý nhìn thấy cái trò này nên biến mất.