Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 5256260 : Nghịch thiên tặc

Ngày đăng: 01:24 20/04/20


Sở dĩ lão dẫn Trần Khác đi gặp Vương Lang Trung cũng là vì không tin tưởng lắm người như vậy còn cần tài liệu.



-Mặc kệ có cần hay không…

Vương Lang Trung quả quyết nói:

-Hắn cũng đã làm, hơn nữa hắn cũng không thể tự chứng minh mình trong sạch.

Trong mắt lão, hơn mười lăm vạn chữ, ngay cả thần tiên cũng khó thoát.



- Có thể thực sự là bị vu oan…



-Bọn họ và hắn không oán không thù, vì sao phải vu oan cho hắn?

Vương Lang Trung quả quyết nói:

-Nói vậy có thể quyết rồi…

Nói xong, ánh mắt rời về phía đống tang chứng đã được tìm ra, hạ giọng nói tếp:

-Bằng không cái đống này ở đâu ra?



Cung Lang Trung im lặng, Vương Lang Trung lo lắng như vậy cũng dễ hiểu… Nếu lật lại án Trần Khác, thì có nghĩa là các phương pháp bắt gian ở trường thi đã có sơ hở, và toàn bộ chỗ tài liệu này đều phải kiểm tra lại. Chỉ cần xuất hiện một sơ hở nhỏ, có nghĩa là tất cả kết quả đã có đều không đáng tin – Đã có người có thể vu oan. Khẳng định cũng có thể có người thông đồng, ai cũng có hiềm nghi, kỳ thi này còn gì đáng tin nữa?



Đây là nói phức tạp như thế. Mà nói đơn giản, các thí sinh đã bị đuổi này tất nhiên sẽ gây rối, hai người bọn họ làm Giám Lâm quan, sẽ có miệng mà nói không được, làm hỏng mất đại lễ tuyển tài của triều đình, làm sao có thể chịu nổi.



Vì bảo toàn đại cục, chỉ có hy sinh Trần tài tử. Ai bảo hắn trêu chọc vào kẻ thù khốn kiếp như vậy?



Trong mắt Vương Lang Trung, tám ngàn sĩ tử, thiếu một mình hắn cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì… Bị nhốt trong phòng, Trần Khác lạnh lùng nhìn binh sĩ điều tra mình. Hiện giờ chỉ còn có hai người bọn họ ở trong phòng, và đều biết rõ chân tướng sự việc.



-Vì sao ngươi lại làm như vậy?

Giọng Trần Khác âm u như ác ma.



Binh sĩ kia nhắm mắt lại không dám nhìn hắn.



-Ngươi cho rằng không nhìn ta thì sẽ không sao sao?

Trong căn phòng lạnh như băng, Trần Khác cởi áo, lộ ra một cơ thể đầy vết thương đỏ hồng. Cũng may mình là người thích hưởng thụ, trong ngoài đều mặc quần áo tơ lụa, mới không khiến cho máu thịt dính vào nội y.



Từ trong rương sách, hắn lấy ra một ít bình rượu nhỏ, bỏ nắp, nhất thời mùi thơm tràn ngập cả căn phòng.



Binh sĩ kia cho rằng hắn muốn mượn rượu giải sầu. Ai ngờ Trần Khác cắn chặt răng, rót toàn bộ hai bình rượu lên lưng.



Trần Khác đau đến mức mặt đỏ tai hồng, hai mắt trợn trừng to như mắt trâu, lại không chút chần chờ, giơ tay lấy ra thuốc của Vương thái y chuẩn bị cho thương thế của mình, trầm giọng nói:

- Lại đây!



Trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Binh sĩ kia đã mở mắt ra, cũng không nhắm lại nữa… Y ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, dáng người cũng coi như cao lớn, nhưng hoàn toàn không thể chống cự lại nổi chí khí của Trần Khác, đành phải chậm chậm đi qua.



-Đắp thuốc cho ta!

Trần Khác lạnh lùng nói:

-Ngươi nên thành thật là tốt nhất, ta có thể suy xét tha cho ngươi một mạng…



Trắng trợn uy hiếp! Đây là người đọc sách sao? Binh sĩ kia run tay suýt nữa đã ném rớt bình thuốc kia xuống. Tuy nhiên, Trần Khác lanh tay lẹ mắt kịp đỡ được, lại đặt vào tay hắn:

- Bằng không ai cũng không thể cứu được ngươi…

Gã binh sĩ gian nan nuốt nước bọt, mở nắp bình, rắc một lớp thuốc mỏng lên khoảng lưng bầm tím của hắn.



- Ngươi tên là gì vậy?

Thuốc kia có công hiệu tiêu viêm, nhưng đau hơn rượu mạnh nhiều. Trần Khác nắm chặt hai tay, gằn lên từng tiếng hỏi.



Binh sĩ không đáp, chỉ rắc thêm thuốc cho hắn.



-Dừng tay, ngươi cho là thuốc không cần tiền mua à?

Trần Khác giật lấy bình thuốc, đóng nút, bỏ lại vào trong hòm sách, nói:

-Ngươi không nói lời nào thì có ích gì? Quân tịch của ngươi ở đâu chẳng lẽ ta không tra ra được hay sao?



- …


- Học sinh không có sở trường gì, chỉ có duy nhất một cái trí nhớ tốt, đọc qua là nhớ. Bản “Ngũ kinh toàn chú” kia, học sinh từ năm mười hai tuổi cho đến giờ đã đọc suốt tám năm thời gian, sớm đã thuộc nằm lòng.

Trần Khác hỏi một câu trời long đất lở:

- Thử hỏi, ta cần gì phải mang loại tài liệu này vào đây?



- Ngươi chứng minh mình đã thuộc nằm lòng như thế nào?

Âu Dương Tu truy vấn.



- Chủ khảo đại nhân tùy ý kiểm tra.

Trần Khác thản nhiên nói.



Lời này vừa nói ra, cả đám người đứng xem bên ngoài đều ồ lên, đây chính là một trăm ngàn chữ đó! Nếu thật sự có được trí nhớ như thế, thằng ngốc mới mang tài liệu vào.



Nhưng Âu Dương Tu không đáp, ông có vẻ như trút được gánh nặng, nhìn Trần Khác nói:

- Đây không phải việc ta có thể quyết định…



- Thượng quan, giờ lành đã đến.

Lúc này Sa Lậu Trung thấy đã không còn ai, Phó chủ khảo Vương Khuê nhắc nhở.



- Giờ lành gì?

Âu Dương Tu hạ giọng hỏi:

- Hôm nay làm gì còn có giờ lành?

Nói xong lại nhìn vị Phó khảo kia:

- Sĩ tử kia nói đúng, ở đây nếu không có cách nào để chứng minh sự công bằng thì không thể thi nữa. Ta nghĩ tốt nhất nên phong tỏa trường thi, lập tức bẩm báo với Hoàng thượng, hết thảy chờ Thánh ý.



Các vị Phó khảo không dám quyết đoán như vậy… Vạn dân đều chăm chú nhìn vào đại lễ tuyển tài, không ngờ lại xuất hiện sĩ tử bỏ thi, đại sự như thế, quyết đoán không cẩn thận một chút sẽ tự hủy luôn con đường làm quan của mình. Bởi vậy toàn bộ đều không dám lên tiếng.



Nhưng Giám Lâm quan Vương Lang Trung vẫn kiên trì lên tiếng:

- Chủ khảo đại nhân, theo lệ cũ, một khi niêm phong trường thi, bất cứ kẻ nào cũng không được ra ngoài, ngài làm vậy là không hợp quy củ!



- Nào có nhiều lệ cũ như vậy?

Âu Dương Tu lạnh lùng nhìn y:

- Hiện giờ việc giám thị xảy ra vấn đề, ngươi còn muốn xử lý theo lẽ thường, cứ thế không chịu mở trường thi sao? Trước tiên cứ rửa sạch hiềm nghi đã rồi nói sau.

Dứt lời bèn hạ lệnh:

- Mở cửa!



- Chủ khảo cũng không có quyền yêu cầu mở cửa.

Vương Lang trung đã rối loạn đôi chút, dù sao cũng là tám ngày trách nhiệm, còn muốn dùng quyền của mình phong tỏa trường thi, ngang ngạnh phản kháng:

- Thứ cho khó tòng mệnh!



- Nói hươu nói vượn, điều lệ thi Hội có quy định, chủ khảo có quyền bắt bất cứ kẻ nào ra khỏi trường thi!



- Đó là trục xuất!



- Tốt lắm, hiện giờ ta tự trục xuất mình!

Âu Dương Tu vung mạnh tay áo:

- Mở cửa!



Âu Dương Tu ra khỏi trường Thái học, đi thẳng tới Hoàng cung.



Nghe nói có Âu Dương Tu xin cầu kiến, Triệu Trinh liền biết có đại sự xảy ra, cũng không thay triều phục, vội đi giày rồi cho gọi ông vào yết kiến.



Nhìn thấy Triệu Trinh, Âu Dương Tu bẩm báo chuyện đã xảy ra ở trường thi, đoạn thở dài:

- Việc này nhìn như nhỏ nhặt, thực ra rất lớn, vi thần khẩn cầu kéo dài thời hạn cuộc thi, lấp kín kẽ hở,sau đó mới tiếp tục cuộc thi.



- Ái khanh lo lắng rất đúng, nhưng điều động binh lực gây sức ép dường như không cần thiết.