Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 125 : Thương trọng vĩnh

Ngày đăng: 01:20 20/04/20


Trần Hi Lượng kêu Tam Lang đi sắc thuốc, Ngũ Lang chăm sóc đệ đệ, Nhị Lang đi lấy trà pha trà, còn mình thì lấy mấy chiếc ghế đẩu ra, mời Tô Tuân và Tống Phụ ngồi dưới bóng cây Thiên Cảnh nói chuyện:

- Tam Lang tinh thông đạo kỳ hoàng (trung y), không biết cho đi học sẽ thế nào?

Tô Tuân uống một ngụm nước trắng nói:

- Chỉ sợ không theo kịp với Nhị Lang nhà ngươi. Trần Hi Lượng khiêm tốn nói:

- Hầy…

Nếu không ngoảnh đầu đi chỗ khác, Tống Phụ chắc sẽ phun đầy nước lên Tô Tuân. Đối với hai đứa trẻ nhà Tô gia, y cũng có chút hiểu biết, tam nam Tô Triệt tuy không bằng nhị nam Tô Thức, nhưng chỉ cần nhìn qua là nhớ, một kì tài xuất khẩu thành chương hiếm thấy. Trần Hi Lượng nói Tam Lang nhà ta e không bằng Tô Thức, ý tại ngôn ngoại, so sánh với Tô Triệt lại cao hơn một bậc, như thế sao có thể gọi là khiêm tốn được? Con dâu tốt ở mắt người ngoài, trẻ con tốt ở mắt người nhà. Tô Tuân tuyệt nhiên không tin, nếu không vì nhìn thấy Tam Lang bận sắc thuốc, nhất định phải gọi nó tới hỏi cho rõ ràng một phen:

- Cuối cùng không để cho lão Tuyền giành riêng tên đẹp rồi.

Tống Phụ cười ha ha, lại nhắc nhở Trần Hi Lượng nói:

- Chỉ có điều thần đồng cũng không chắc có thể thành tài, các ngươi còn nhớ, vài năm trước Phương Trọng Vĩnh cũng rất nổi tiếng đó sao?

- Sao không nhớ cho được.

Trần Hi Lượng và Tô Tuân cùng nhau trả lời. Bởi vì con cái đang trong kì thi, nên mới liên tiếp xuất hiện Tống Thụ, Yến Thù và một đám các công khanh đại thần. Thần đồng nhà Tống cứ như minh tinh nhận được sự quan tâm rộng rãi, được coi là sao Văn Khúc hạ phàm, là nhân vật nhất định sẽ được bái tướng sắc phong.

Sự tích miêu tả về sự thần kì của bọn họ, ai cũng thấy thích, được truyền tụng khắp nơi.

Trong đó người tiêu biểu nhất là thần đồng Phủ Châu Phương Trọng Vĩnh. Nghe nói đứa trẻ này được sinh trong nhà nhiều thế hệ là nông dân, mãi cho tới khi lên năm, vẫn chưa được nhìn thấy giấy mực bút nghiên. Có một ngày, nó lại tự dưng khóc đòi có những thứ ấy, cha nó không khuyên bảo được, đành mượn bút và giấy cho nó, Phương Trọng Vĩnh lập tức viết bốn câu thơ, tự đề tên của mình.

Phụ thân của nó mới đưa bài thơ cho người cùng quê đọc xem, xét về thi tài văn chương và đạo đức đều rất đáng giá. Lại chỉ định đề mục, để thằng bé làm thơ, nó lập tức hoàn thành luôn, từ đó Phương Trọng Vĩnh trở thành thần đồng không học mà biết, danh tiếng đồn khắp đại giang nam bắc, đến Kiếm Môn quan cũng không ngăn được.

Trong ấn tượng của hai người Trần, Tô, đó đúng là một thiên tài nhi đồng, nhưng nhờ có sự nhắc nhở của Tống Phụ, mới ý thức được rằng, thằng bé đó tính đến nay cũng phải hai mươi mấy tuổi đầu rồi.

-Nếu nói thế thì sớm đã trở thành tiến sĩ rồi ấy.

Tô Tuân nói:

-Tại sao lại không có tin tức gì chứ?

-Hài, thằng bé đó bị phế rồi.

Tống Phụ lại than vãn nói:

-Đúng là ứng với câu nói “ nhỏ nổi tiếng, lớn chưa chắc đã tốt”, không đúng sao?

-Không thể nào!

Cả hai người kinh ngạc:

- Ngươi nghe ai nói vậy?

-Mấy ngày trước, trong “Kim nhân văn tập” có thấy một chương “Thương Trọng Vĩnh” có nói tới tình hình gần đây của thằng bé đó.

Tống Phụ nghĩ ngợi, đọc đoạn văn ngắn đó lên.

Nghe xong những việc Phương Trọng Vĩnh đã trải qua, hai người Trần và Tô đều không ngừng xuýt xoa, Tô Tuân lắc đầu nói:

-Phụ thân của thằng bé không ngờ chỉ vì chút lợi trước mắt, mà đem nó ra chợ, bỏ phí cả việc học. Một thần đồng giỏi giang như thế, lại sinh trong một gia đình thiển cận thiếu hiểu biết, tiếc thay…

-Đúng thế.

Trần Hi Lượng gật đầu nói:

-Càng là thần đồng, càng phải nghiêm khắc quản thúc, không được để nó lêu lổng, nếu không sẽ lãng phí nghiệp học, như thế chẳng khác gì vật bỏ đi.

Hai người vừa nãy còn ngầm so cao thấp, giờ đây lại cùng chung một lòng.

Tam Lang ở trong phòng bếp đột nhiên rùng mình, cảm giác như có tai vạ sắp tới.
Trần Hi Lượng cười nói:

-Không đầy vài năm, con ngươi cũng sẽ phải tới đây học, ta cần gì phải đi đi về về.



-Nhưng thật ra…

Mi Sơn có thư viện Trung Nham, là nơi xuất thân của đại nho tiến sĩ Vương Phương. Trước đây, Tứ Xuyên có thể trúng Phượng Mao Lân Giác tiến sĩ, sau khi đỗ đạt đa phần mọi người đều làm quan định cư ở bên ngoài, nhưng giống như Vương Phương về quê dạy học, vẫn là số rất ít.



Nhưng sự nỗ lực của Vương Phương cũng không phải là uổng phí, học sinh của y đều đỗ cao, danh tiếng của thư viện Trung Nham ngày càng vang xa, ngay đến cả các học tử ở phủ thành huyện Mi Sơn cũng mộ danh mà tới, có nguồn tài liệu học tốt như thế, đó cũng chính là nguyên nhân khiến Trần Hi Lượng chuyển tới huyện Thanh Thần.



-Thực ra đợi mấy năm nữa rồi đi cũng chưa muộn.

Tô Tuân nửa an ủi nửa thật lòng nói:

-Ngươi vẫn chưa biết, Khánh Lịch tân chính của Phạm tướng công thất bại rồi…



-Không phải thật đấy chứ!

Cho dù có bỏ kì thi, Trần Hi Lượng cũng một mực tỏ sắc mặt trầm tĩnh, nhưng tới giờ phút này đã biến sắc:

-Bây giờ mới bắt đầu được một năm, không phải là tháng trước hội văn thượng còn nói, tân chính hiệu quả rõ rệt, các quan trong triều ai cũng khen ngợi đó sao? Sao tháng này lại thất bại rồi?



-Trong hội văn thượng đó đều toàn bàn những chuyện cũ. Tống Phụ lắc đầu:

-Bọn ta biết từ Tri Châu đó, đại nhân chính là học trò của Phạm Công, trên công báo có nhìn thấy tin tức điều chuyển của Phạm Công và Phú tướng công, khóc om sòm, đương nhiên không thể là giả được.



-Quan gia, quan gia chẳng phải khẳng khái đầy nhiệt huyết chăm lo việc nước sao?

Trần Hi Lượng phẫn nộ nói.



-Chính là quan gia hạ chiếu, hủy bỏ triệt để tân chính, nhưng lại tha cho hai vị tướng công.

Tô Tuân phẫn nộ nói:

-Hiện nay triều đình đúng là loạn hết cả lượt, đảng cũ do Hạ tướng công đứng đầu, công kích đảng mới kết đảng. Từ xưa hoàng đế rất kiêng kị đại thần kết đảng, đến nay quan gia tuy có nhân nhượng nhiều, nhưng đó cũng không phải là ngoại lệ…



-Nghe nói Hạ tướng công vì công kích đảng cũ, thậm chí khiến cho một hầu gái trong nhà hàng ngày phải tập vẽ bút tích của Tồ Lai tiên sinh, nhưng sau cùng lại giống hệt với nét bút của chính mình, để giả tạo một bức mật thư của Tồ Lai tiên sinh viết cho Phú tướng công. Trong thư muốn nói tới việc phế bỏ quan gia, sau đó đưa bức thư này cho quan gia, rồi lại nói năng lung tung, hãm hại tân đảng âm mưu lập Hoàng đế mới, lời đồn nổi lên khắp nơi, khiến lòng người hoang mang…



-Vô sỉ, vô sỉ!

Trần Hi Lượng phẫn nộ quát mắng:

- Đại Tống ta chẳng nhẽ lại bị một tên tiểu nhân làm sụp đổ sao?